Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 167: Thăm Dò Hoang Lĩnh Thiên



“Cảm, cảm ơn ngươi đã cứu ta” Nữ tử cúi người trịnh trọng thi lễ với Bắc Tiểu Lục.

Bắc Tiểu Lục lắc đầu, khoác tay hắn nhìn xung quanh nơi đây, nơi đây vẫn là rừng rậm, hắn cũng không dự định cứu nữ tử này. Nhung phút cuối vẫn là mềm lòng, hắn vẫn là người hiện đại, dù thế nào trong lòng vẫn muốn cái gọi là anh hùng trong mắt mọi người.

Nhưng theo thời gian, hắn cũng hiểu thế giới này rất khốc liệt, từ bi và lòng tốt đôi khí lại hại chết chính mình. Lần này xem chừng nữ tử này cũng không có nguy hiểm hơn hắn, nên hắn mới tiện tay cứu giúp.

“Được rồi, đến đây cũng coi như an toàn, ngươi có thể rời đi” Hắn nhìn qua nữ tử nói.

Nữ tử lấy từ trong túi trữ vật một cây linh thảo, không đợi hắn hỏi, nàng đã trực tiếp giải thích, “ Đây là Tố Đan Thảo, ngươi cũng biết giá trị của nó đi”

Bắc Tiểu Lục bất đắc dĩ lắc đầu.

Nữ tử hơi kinh ngạc, nhưng cũng giải thích rõ hơn cho hắn biết: “Tố Đan Thảo là dược liệu quan trọng nhất để luyện ra Bồi Chân Đan. Mà Bồi Chân Đan chắc ngươi phải biết chứ?”

Lần này thì hắn gật đầu, cái này hắn không xa lạ gì, “Bồi Chân Đan” là đan được dành cho tu sĩ đang ở Trúc Cơ viên mãn tấn cấp lên Kim Đan. Không phải không có đan được khác, nhưng không thể nghi ngờ đây là đan phương tốt nhất mà trên đại lục.

“Chẳng lẽ ngươi muốn tặng cho ta đóa Tố Đan Thảo này sao? Không cần thiết đi, ta không có nhu cầu đan được này”

Hắn trực tiếp từ chối, đùa gì thế hắn cũng đâu phải Luyện Đan sư, nếu tặng hắn vài viên đan dược hắn còn nhận, chứ thứ đồ chơi này quả thật cũng không tiện lấy đi.

Nữ tử đó nghe Bắc Tiểu Lục nói, có chút ngạc nhiên cất "Tố Đan Thảo" đi, bất luận là cho ai đây cũng là một tài sản không nhỏ, "Tố Đan Thảo" ai mà có thể bỏ lỡ cơ hộ này chứ? Lẽ nào trong giới tu sĩ vẫn có loại người ngốc nghếch, hoặc là loại người hành vi cổ quái như thế này?

Nàng đã trà trộn trong đám tu sĩ tầng thấp nhất nhiều năm, đương nhiên biết lòng người hiểm ác, nàng có chút hoài nghi lời nói của Bắc Tiểu Lục. Nếu như nàng xinh đẹp, có lẽ nàng sẽ cho rằng hắn vì nhan sắc của nàng. Nhưng nàng cũng biết, cho dù là nàng đẹp hơn nữa cũng không thể sánh được KaTE6 với cây "Tố Đan Thảo" này, huống chi nàng căn bản không xinh đẹp, chỉ có thể nói tướng mạo khá thanh tú mà thôi.

Mặc dù Tu chân giới linh khí có thể cọ rửa tạp chất trong người, làm cho tu sĩ có thể trông tinh khiết, thoát tục hơn. Nhưng tướng mạo cái này, vẫn là theo gen mà nói.

“Ta tự giới thiệu, ta là Hà Tiểu Linh, một tán tu chính hiệu” Nàng cảm thấy mình cần nên nói gì đó.

Hắn cũng không thể ngó lơ đi, “ An Lục, tán tu”, vẫn là một phong cách ít chữ hiểu nhiều. Nhưng điều đó cũng không làm cho Hà Tiểu Linh khó chịu, nàng bỗng “Ồ” lên một tiếng.

Bắc Tiểu Lục hiếu kỳ nhìn qua, Hà Tiểu Linh vội vàng lấy một hạt giống ở trên cây "Tố Đan Thảo" ở hộp ngọc trong tay ra, hắn mới hiểu rõ nguyên nhân, cảm thán nói:

“Những người này thật là rộng lượng, ngay cả một hạt giống "Tố Đan Thảo" cũng không lấy xuống”.

Hà Tiểu Linh cười lắc đầu nói:

“Hạt của "Tố Đan Thảo" chỉ được thu hoạch trước khi đào lên, sau khi đào lên hạt đó coi như bỏ đi, không thể sống được nữa. Hơn nữa nếu có thể sống sót thì ngoài đại môn phái ra thì không có ai có thể dùng ba đến năm trăm năm để trồng một cây "Tố Đan Thảo" được.”

Bắc Tiểu Lục cười không nói gì, nhưng hắn lại lấy hộp ngọc ra, lấy hạt "Tố Đan Thảo" bỏ vào trong hộp. Thế giới ngũ hành của hắn đã rất lớn rồi, hắn muốn xem trong thế giới ngũ hành có thể trồng được "Tố Đan Thảo" không.

Thấy Bắc Tiểu Lục cất "Tố Đan Thảo", Hà Tiểu Linh không nói gì, việc này cũng không hiếm lạ gì. Sau đó hai người mỗi người một ngã rời khỏi nơi đây, Bắc Tiểu Lục sớm đã hỏi thăm được đường đi.

Nửa ngày sau…

Một đạo độn quang hạ xuống một vùng hoang nguyên, quang hoa tán đi từ bên trong lộ ra một thiếu niên tầm mười ba mười bốn tuổi.

Lúc này đã là ban đêm, Bắc Tiểu Lục ngẩng đầu nhìn hoang sơn phía xa xa, chỉ thấy cây côi rừng rậm um tùm. Hoang Lĩnh Thiên đại danh đỉnh đỉnh nằm ở bên trong này.

Hoang Lĩnh Thiên tại rìa bên ngoài sa mạc Hỏa Châu là mảnh đất hung hiểm vì nơi đây tồn tại không ít sào huyệt yêu thú trấn giữ.

Nhưng có nguy hiểm thì cũng có thu hoạch, yêu thú rất đáng sợ nhưng toàn thân chúng đều là bảo vật. Yêu đan có thể làm tài liệu luyện chế các loại đan dược tăng tiến tu vi. Nanh nha lợi trảo cùng xương cốt phẩm chất cao, có thể dùng làm tài liệu luyện chế Hư Khí pháp bảo.

Vì vậy có không ít tu chân giả tới nơi đây, “người chết vì tài chim chết vì mồi”, số lượng tu sĩ vẫn lạc ở trong đây nhiều không thể đếm nổi.

Bắc Tiểu Lục bắt đầu cẩn thận di chuyển tới Hoang Lĩnh Thiên. Với tu vị hiện nay của hắn thi triển Thất Lôi Bộ Pháp tốc độ cũng rất nhanh.

Địa hình của Hoang Lĩnh Thiên rất kỳ lạ chỉ có một lối vào. Nơi đây vốn không thuộc phạm vi của thế lực nào, nhưng Hoang Lĩnh Môn cao tầng tự nhận là của mình, dĩ nhiên quang minh chính đại thiết lập cấm chế nghiêm mật thủ hộ.

Yêu thú cùng linh thảo bên giá trị không nhỏ, đương nhiên môn phái này sẽ không thể để tu sĩ khác tùy ý đi vào thu hoạch.

Cửa vào đã bị bố trí trận pháp, cũng chỉ có thể là Kim Đan tu sĩ mới khả năng xông vào. Còn tu sĩ cảnh giới thấp hơn hơn muốn vào, chỉ có một phương pháp duy nhất là thông qua Truyền Tống Trận.

Phụ cận Truyền Tống Trận đều có tu sĩ Hoang Lĩnh Môn canh giác, trong đó có một cao thủ Trúc Cơ kỳ. Đây là manh mối mà Bắc Tiểu Lục đã mất ba ngày mới trinh sát được. Nếu mạo hiểm xông vào Hoang Lĩnh Thiên thì có thể bị tu sĩ Hoang Lĩnh Môn phát hiện.

Lúc này Bắc Tiểu Lục muốn vào thật khó, mấy ngày nay hắn nghĩ rất nhiều nhưng vẫn chưa tìm ra cách nào thích hợp.

Có thể quan sát được ở lối vào là do thần thức Bắc Tiểu Lục cường đại hơn tu sĩ Trúc Cơ rất nhiều.

Bóng đêm buông xuống Bắc Tiểu Lục vẫn một bên quan sát, đột nhiên một đạo độn quang màu đỏ xuất hiện phía chân trời, một lát sau hạ xuống gần Truyền Tống Trận.

Quang hoa tán đi từ bên trong hiện ra một người trung niên khoảng chừng hơn ba mươi, dáng vẻ tiên phong đạo cốt là tu sĩ Hoang Lĩnh Môn.

"Sư thúc! " Mấy đệ tử đang thủ hộ tại xung quanh Truyền Tống Trận vội đến cung kính hành lễ.
"Ừm! " Người trung niên kia gật đầu, thần sắc lạnh nhạt.

"Ha ha, Hoang sư huynh, huynh đến đây có phải định vào Hoang Lĩnh Thiên hái linh thảo?" Tên tu sĩ Trúc Cơ hộ thủ Hoang Lĩnh Môn cười cười.

Dừng lại một chút hắn nói tiếp, “Mặc dù như thế, nhưng môn quy đã nói bất kể ai đi vào đều phải kiểm tra thân phận. Nói xong gã thi triển Linh Nhãn Thuật lên người họ Hoang này, qua một lúc liền thấy gã Trúc Cơ sơ kỳ tầng hai hành lễ, làm thủ thế mời vào.

Chỉ thấy lão họ Hoang đứng ở trên Truyền Tống Trận, một đạo bạch quang lóe lên đến khi mờ đi thì thân ảnh của lão đã biến mất tự lúc nào. Nhìn thấy cảnh này trong lòng Bắc Tiểu Lục khẽ động.

Mấy người này cũng đủ cẩn thận, mặc kệ đồng môn hay không, đều sẽ dùng Linh Nhãn Thuật dò xét qua một lượt! Linh Nhãn là một thuật pháp không tệ, người thi triển có thể nhìn ra thân phận trong cùng một đại cảnh giới.

Đối với kẻ khác có lẽ sẽ không giấu được, nhưng hắn có Cửu Biến hoàn toàn không sợ tu sĩ cấp thấp này dò xét.

Nghĩ ra được biện pháp Bắc Tiểu Lục rời khỏi nơi đây, đi nghe ngóng tình hình của Hoang Lĩnh Môn, được biết đây chỉ là một môn phái tam lưu mà thôi. Nghe nói người mạnh nhất môn phái mới đạt cảnh giới Kim Đan. Bắc Tiểu Lục đã tính rất kỹ thực lực đám tu sĩ ở đây. Dù sao nếu bị phát hiện thì hắn sẽ thi triển ngự khí phi hành mà chạy, cho dù là Kim Đan kỳ cũng khó mà đuổi.

Nửa ngày sau khi hắn quay trở lại, lúc này hắn đã đổi thành trang phục của Hoang Lĩnh Thiên, hắn sử dụng Cửu Biến, toàn thân bị bao phủ bởi một đoàn khí màu trắng, sau khi tán đi thì dung mạo Bắc Tiểu Lục đã hoàn toàn thay đổi.

Chuyến đi Hoang Lĩnh Thiên lần này Bắc Tiểu Lục đã chuẩn bị rất đầy đủ, đặc biệt là thông tin về tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà hắn giả mạo, đã được hắn đem ghi lại vào một ngọc giản.

Người mà hắn giả mạo là một vị trưởng lão họ Đồng.

"Tham kiến Đồng sư thúc"

"Ừm! " Bắc Tiểu Lục gật đầu trên mặt cực kỳ kiêu ngạo.

"Sư thúc định vào Hoang Lĩnh Thiên hái linh dược"

"Nói thừa! "

Đối với tính cách của các Trưởng lão Hoang Lĩnh Môn, Bắc Tiểu Lục cũng đã tìm hiểu rõ ràng. Vị Đồng trưởng lão này nổi tiếng là tính tình bất hảo, hỉ nộ vô thường.

Mấy đệ tử cấp thấp thủ hộ Truyền Tống Trận đâu dám chậm trễ, gã Trúc Cơ sơ kỳ kia địa vị có vẻ cũng không cao, cũng không dám thất lệ với Đồng trưởng lão. Nhanh chóng dùng Linh Nhãn Thuật tra xét, sau khi không phát hiện ra điều gì ! Gã trúc cơ này thủ thế mời vào còn không quên cười cười lấy lòng.

Xem ra mọi chuyện đều trong dự liệu. Mấy đệ tử Luyện Khí kỳ cấp thấp đưa hắn đến Truyền Tống Trận khởi động trận pháp, cả Truyền Tống Trận phát ra ánh áng rồi tiêu tán, theo đó thân ảnh Bắc Tiểu Lục cũng đã biến mất.

Sau một trận trời đất quay cuồng, cảnh vật mơ hồ rồi cũng rõ trở lại. Bắc Tiểu Lục cẩn thận đánh giá bốn phía nơi đây. Lúc này, hắn đang đứng trên một khu đất trống xung quanh là rừng cây rậm rạp che kín lối ra. Thân hình Bắc Tiểu Lục khẽ lắc lư sau đó biến mất tại trong rừng cây rậm rạp.

Ước chừng nửa giờ sau.

Một đạo quang mang màu trắng chói mắt hiện lên tản ra chân nguyên kinh người, sau khi tán đi hiện ra gần một trăm tu sĩ.

Mấy người đằng trước hết sức bất phàm, chính là tu sĩ Trúc Cơ kỳ.




++. Tác viết có thể không hay, nhưng cũng đừng đánh giá Tác thế chứ. Rất buồn(“-.-))

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.