Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 217: Bị Tước Đoạt - Thôn Phệ




Thiếu niên thổi một khúc làm cả Đông Huyền Châu chấn động. Biệt danh Tàn Bạo Ma Quân cũng khắc sâu vào tận linh hồn của tu chân giả, lấy thể chất không bằng phàm thể, tu đạo một đường gian nan nhưng hắn thông qua vô số công pháp điển tịch thiên cổ khai sáng ra Ma Phệ Cửu Quyết, hình thành Phệ Ma hoa chủng một loại tương tự linh căn, thông qua thôn phệ các loại thể chất đặc thù cùng bản nguyên linh căn không ngừng mạnh lên, cuối cùng độ kiếp bước vào hàng ngũ Hóa Chân Kỳ, xưng danh Ma Cửu chân quân.

Sau đó, hắn một mình đi vào địa vực của Băng Vực Điện dùng cách thức tàn bạo nhất quét ngang nơi đó, chấn động Đông Huyền Châu bị đám tu sĩ chỉ trích, đặt cho cái danh xưng Tàn Bạo Ma Quân.

Trong một lần hắn bị các tu sĩ của Nam An Châu tính kế rơi vào thiên la địa võng, cửu tử nhất sinh. Khi tất cả nghĩ rằng một đời tuyệt thế kinh thiên cổ nhân ít có Tàn Bạo Ma Quân sẽ ngã xuống, không…

Hắn dùng thực lực đỉnh cao nhất đáp trả bọn họ, một quyền phá tan tất cả âm mưu mưu kế, một thương bình định Nam An Châu, đứng tại Băng vực đánh nát Băng Vực Điện, không phải vì thành tiên, chỉ vì có thể tìm kiếm được chút hi vọng cứu được người con gái đó.

Tương truyền rằng, Tàn Bạo Ma Quân mặc một bộ đạo bào màu đen, thân hình cao lớn cường tráng, khí chất âm u lạnh lẽo. Trên mặt đeo một chiếc mặt nạ hắc bạch, đôi mắt như đã xuyên thấu nhân sinh kiếp sống.

Tháo mặt nạ xuống càng làm cho người ta cảm thấy không chân thực, giống như bị lạc vào mê vụ, rõ ràng ngay trước mắt nhưng không cùng thời không. Tính cách cũng như tên tàn bạo đến cực điểm chấn động một thời đại. Nghe nói chỉ vì một thiếu nữ thanh mai trúc mã mà cùng đại lục là địch.



Sau đó, hắn mang theo khí thế lôi đình PBuHv độ kiếp thành tiên phá vỡ rào cản bước lên tiên giới.

Thiên Kiếp đến…

Hắn bình tĩnh nhìn lôi kiếp như tận thế lôi thần buông xuống, muốn xóa bỏ đi khí tức hắc ám…

“Ngươi là ai?”

Hắn mơ hồ nghe được trên hư không có một tia ý chí đang hỏi.

Hắn liền hô to: “Ta, Tàn Bạo Ma Quân…”

Một lần nữa âm thanh kia vẫn tiếp tục vang lên: “Ngươi là ai?”

Hắn hô to: “Ta chính là kẻ phàm nhân nghịch thiên mà đi, phá đạo mà lập, diệt quy tắc, đốt vạn pháp, chấn thời không…Ta muốn cứu nàng!”

Nhưng cái này âm thanh vẫn tiếp tục hỏi: “Ngươi là ai?”

Bắc Tiểu Lục giật mình tỉnh ngộ, âm thanh này đang hỏi chính mình, hắn đang hỏi chính mình là ai…

Trong nội tâm, có vô số âm thanh vô tận ý chí: “Ta, Tàn Bạo Ma Quân…”

“ Ta một phàm nhân nghèo túng, ta táng diệt mọi thứ chỉ cầu cứu được một người Tàn Bạo…”

“Ta…”

Bắc Tiểu Lục cảm thấy chỉ cần mình hô lên một câu nói kia, mọi đại kiếp của hắn đều trở lên không còn đáng sợ nữa, hắn có thể chiến thắng đại kiếp, hắn có thể đạt được mọi thứ, đạt được sức mạnh này…Từ đây, hắn có thể tiêu dạo thiên địa, vượt qua chúng sinh, không ai có thể là đối thủ của hắn, sẽ không có trói buộc, chỉ có vô tận tiêu dao đang chờ hắn phía trước…

Hắn vô cùng khát vọng muốn hô lên câu nói kia…

Trong chốc lát cả người như rơi vào trong vực thẳm bóng tối, ý chí dần dần bị hắc ám bao phủ.

“Ca ca, huynh cũng giống như hắn bỏ mặc muội muội lại sao?”. Một âm thanh hài tử khẽ vang bên trong tâm trí của hắn, như một giọt nước rơi vào trên mặt hồ khuấy động tất cả mọi sự tĩnh lặng trước đó.

m thanh này như tiếng chuông cảnh tỉnh linh hồn của hắn, hắn cảm giác như bản thân đã ngã vào thâm uyên hắc ám, mỗi lúc càng ngày càng lún sâu. Bỗng có một tia sáng nổi giữa thâm uyên hắc ám bóng tối, từng chút một chiếu sáng từng chút sau đó xua tan hết đi bóng tối.

Bắc Tiểu Lục dường như cảm nhận được một tia ấm áp, hắn vô cùng nghi hoặc, rốt cuộc điều gì mới có thể để hắn được cảm giác ấm áp giữa bóng tối vô tận này.

Ngay lúc đó, một âm thanh vang lên nhẹ nhàng dù thế nào hắn cũng không xua tan đi được. Từng chút một như đóa hoa nở rộ trong tim hắn, hắn ngơ ngác mở đôi mắt ra, phía trước không xa, một bóng lưng nhỏ yếu hiện ra trong mắt của hắn, hắn có thể nhận ra đây là bóng lưng của nữ tử.

Hai mắt của hắn nhìn chằm chằm bóng lưng bé nhỏ này, trong ánh mắt vô cùng nghi hoặc…đây là ai? Có liên quan gì tới hắn.

Khi thân hình khẽ đung đưa từ từ chuyển động xoay về phía đối diện với hắn, giây phút đó đôi mắt trống rỗng xuất hiện một vết nứt từ từ lan ra.

“Lạch cạch…” Một âm thanh vỡ nát xuất hiện, hai mắt của Bắc Tiểu Lục không còn vô thần nữa mà trở lên sinh động, hắn biết minh là ai?

Hắn là ai? Hắn chính là Bắc Tiểu Lục….

“Ta chính là Bắc Tiểu Lục….”

“Không ai có thể cướp đoạt đi sinh mạng của hắn, bất cứ ai…”

Hắn cuối cùng vẫn nhịn được, không có hô lên câu nói kia, sau đó điên cuồng phá nát cái mộng kiếp này…

Tinh thần hơi rung rung một cái, cảnh tượng dần dần rõ ràng trước mắt hắn, Bắc Tiểu Lục phát hiện trước mắt không con hắc ám thâm uyên hay hình ảnh nào nữa. Hắn chỉ thấy bản thân đang đứng trong một tòa điện phủ, một chân bước qua bậc thang, vẫn còn đang giữ nguyên tư thế bước dài trên không trung, chưa có hạ xuống bậc. Mà ngay phía đối diện của hắn, có một cái vương tọa màu đen, mà trên vương tọa kia có một thân ảnh đang ngồi, người này là một vị nam tử mặc trường bào màu đen, hắn đang dùng ánh mắt nhìn Bắc Tiểu Lục.

“Tiểu tử, ngươi đã tỉnh rồi?”. Chưa để Bắc Tiểu Lục lấy lại tinh thần vị nam tử này đã trực tiếp mở miệng hỏi.

Bắc Tiểu Lục giật mình, cả người lập tức căng thẳng chỉ cần người này có ác ý hắn liền toàn lực ra tay, mặc dù kết cục có thể nghĩ tới…

“Ngươi…ngươi là ai?”. Khuôn mặt được bao phủ bởi mê vụ có đồ án hắc bạch mặt nạ, trong lòng hắn xuất hiện một đáp án.

“Ha ha, chẳng phải ngươi vừa trải qua mộng cảnh cuộc đời của ta hay sao?”. Nam tử khẽ cười không có trực tiếp cho đáp án nhưng cũng không sai biệt lắm.

Nghe hắn nói vậy trong lòng Bắc Tiểu Lục rót cuộc xác định được người này chính là thiếu niên kia, thiếu niên mà hắn nhìn thấy.

Giấc mộng kia đã tải qua ngàn năm nhân sinh, nhìn khắp cả thiên địa biến hóa, đã trải qua nhân sinh muôn màu, bi thương đan xen nhân cách hóa, chỉ vì một thiếu nữ mà người này từ một phàm nhân yếu đuối, từng bước vượt trăm ngàn cay đắng trở thành nỗi ác mộng một thời đại, Tàn Bạo Ma Quân.

Hắn tự thân nhập vào trong đó trải nghiệm hết tất cả cuộc đời Ma Quân nhưng trên thực tế, mọi thứ hắn trải qua chỉ trong nháy mắt tất cả chỉ là một chân bước qua ngưỡng cửa.

Thật đáng sợ! Mộng kiếp này thật đáng sợ…

Người này không phải đã phi thăng rồi hay sao? Bây giờ sao lại còn ở đây, chẳng lẽ…

Dường như đoán được mâu thuẫn bên trong nội tâm của Bắc Tiểu Lục, nam tử khẽ nói:

“Đây chỉ là một phân thân của ta mà thôi! Thật không ngờ năm tháng qua đi vượt qua mấy vạn năm cuối cùng cũng có người đến được đây, hơn nữa còn vượt qua được mộng kiếp của ta. Tiểu tử, ngươi khá lắm…”

Bắc Tiểu Lục không dám nhiều lời, phải biết người đang đứng trước mặt hắn chính là Tàn Bạo Ma Quân nổi danh, mặc dù đây chỉ là một đạo hình ảnh…

“Ta cũng không có thói quen vòng vo, tiểu tử có hứng thú với truyền thừa của ta không?”

Nam tử tiếp tục nói ra mục đích của mình, dường như bề mặt câu từ đang hỏi ý kiến của ngươi nhưng ngươi dám từ chối không, dám từ chối một vị tàn bạo này không?

Bắc Tiểu Lục không biết nên trả lời ra sao, vẫn cứ chần chừ không nói chuyện không gian có chút trầm lắng. Mặc dù như vậy nhưng vị nam tử kia dường như không có trách hắn hay khó chịu gì cả, y vẫn ngồi trên vương tọa một tay chống đầu cười cười nhìn hắn.

Cuối cùng hắn có chút không chịu được khẽ dò hỏi: “Nếu như ta từ chối thì sao?”

“Ha ha, tiểu tử đừng có lo lắng ta không phải loại người thích ép buộc người khác. Yên tâm đi!”

Bắc Tiểu Lục tròng mắt khẽ đảo, trong lòng suy tư người này sao lại dễ nói chuyện thế được, hắn đã trải qua gần như cuộc đời của Tàn Bạo Ma Quân. Hắn biết từ khi bước lên tiên lộ người này tính cách đã thay đổi, hung ác tàn bạo cực kỳ. Người duy nhất mà vị này thật tâm quan tâm chính là vị thiếu nữ đáng thương kia.

“Vậy ngươi có tiếp nhận truyền thừa của ta không?”. Nam tử mỉm cười nhìn Bắc Tiểu Lục hỏi.

“Xin lỗi tiền bối, ta đã có sư thừa truyền thừa này không có duyên với vãn bối, tiền bối nên chờ đợi người khác”

Bắc Tiểu Lục chậm rãi nói ra., sau đó cẩn thận quan sát sắc mặt của người này.

Nam tử nghe thấy hắn nói vậy chưa nói gì, chẳng qua ngón tay nhẹ nhẹ gõ lên thành vương tọa, không biết đang suy nghĩ điều gì. Thời gian chầm chậm trôi qua, hai người không ai nói thêm câu gì Bắc Tiểu Lục không biết nam tử suy nghĩ điều gì, cũng trầm mặc đứng đó chờ đợi.

Không gian bên trong tòa điện phủ rất rộng nhưng không khí bây giờ rất trầm lắng, không khí rất căng thẳng. Bỗng nhiên nam tử động một áp lực vô hình đè ép xuống người Bắc Tiểu Lục làm hắn không di chuyển được.

“A…” Bắc Tiểu Lục hét to một tiếng, từ đôi mắt trái thiêu đốt ra một ngọn lửa hắc ám thôn phệ vạn vật, bắn tới phía nam tử. Nam tử nhìn một vùng hắc hỏa bao trùm bản thân thì sắc mặt hơi nổi lên ngạc nhiên, khi mà Bắc Tiểu Lục cảm thấy nam tử sẽ ăn thiệt thòi thì…

Chỉ thấy nam tử tay phải động một cái một luồng pháp thuật bao trùm hắc hỏa, hắc hỏa giống như dầu trên mặt nước bị gạt sang một bên dễ dàng. Bắc Tiểu Lục lập tức kinh hãi, đây rốt cuộc là pháp thuật gì mà có thể loại bỏ hắc hỏa của hắn dễ dàng như vậy.

Không để ý tới Bắc Tiểu Lục kinh ngạc, nam tử hai tay bắt pháp quyết lập trước mặt y xuất hiện một đồ án kỳ dị hắc ám. Ngay khi hắn chưa hiểu chuyện gì thì nam tử phất tay một cái đồ án lập tức xuyên vào cơ thể hắn. Một cảm giác khó hiểu diễn ra trong người hắn, một loại cảm giác khó nói lên lời… Giống như hắn vừa bị tước đoạt đi thứ gì đó.

“Ngươi vừa làm gì ta?”

Trói buộc vừa mất Bắc Tiểu Lục lập tức chất vấn nam tử, tat khẽ nâng hắc kiếm muốn xuất thủ.

Keng!

Một âm thanh khẽ vang lên phát ra từ một vật va chạm với mặt sàn, Bắc Tiểu Lục ngơ ngác nhìn tay phải trống trơn và thanh hắc kiếm rơi trên mặt sàn. Trong lòng hắn bỗng xuất hiện một cảm giác khó tin, chấn kinh, hoảng loạn tay hắn khẽ run rẩy cố gắng cúi người xuống muốn cầm lại thanh kiếm. Nhưng thanh kiếm này giống như bài xích hắn, ý chí kiếm đạo dường như đang ngăn cản đôi tay hắn chạm vào thanh kiếm.



Thâm Không Bỉ Ngạn tác phẩm mới của Thần Đông, khởi đầu rất ổn, hệ thống mới lạ