Thiên Đế Vô Thượng

Chương 269: Đại chiến Nam Cung Nhật Minh (Cầu ủng hộ)



Phong Ma cốc.

Đạt được bán thánh cấp khôi lỗi thú, Võ Du bán thánh chiến lực liền tăng nhiều, đối diện Hồng Phong cùng Huyền Ma môn bán thánh chỉ có thể khó khăn chèo chống.

Lục Nam nhìn thấy một màn này thì không khỏi hài lòng nhẹ gật đầu Võ Du bán thánh chiến lực không yếu đạt đến bán thánh trung kỳ cảnh giới kết hợp với long quy khôi lỗi thú, chiến lực tuyệt đối không thua một chút bán thánh đỉnh phong cường giả.

Đối diện hai vị bán thánh chỉ có Ác Thực bán thánh có tu vị bán thánh hậu kỳ, Hồng Phong bán thánh tu vi lại hơi yếu một chút, hai người bị Võ Du bán thánh đè lên đánh cũng là chuyện bình thường.

Một bên khác, Nam Cung Nhật Minh nhìn thấy một màn này, khuôn mặt phá lệ âm trầm, hắn thật không ngờ Lục Nam lại đem long quy khôi lỗi đưa cho Võ Du bán thánh.

Đây đối với hắn tới nói Lục Nam hành động này đơn gian chính là kinh nhờn, là thách thức đến hắn.

“Hừ tiểu tử ngươi chắc chắn phải chết”

Nam Cung Nhật Minh hừ lạnh một tiếng sau đó lao về phía Lục Nam.

Nhìn thấy đối phương lao đến Lục Nam cũng không hoảng loạn, hắn lấy ra bản thân chiến kiếm, phía sau hắn chín thanh phi kiếm xuất hiện hình thành cửu nguyên kiếm trận.

“Muốn giết ta ngươi cũng xứng”

Lục Nam hời hợt nói một câu, sau đó lao thẳng về phía đối phương.

“Oanh oanh oanh”

Nhất thời tiếng oanh minh không ngừng vang lên.

Nam Cung Nhật Minh thân là bán thánh, chiến lực tương đương cường hoành, mỗi một chiều đều đem thao thái sơn áp đảo chi thế, cho dù là đại tôn đại viên mãn đối diện cường giả như vậy chỉ sợ không ra mấy chiêu sẽ bị đánh chết.

Đối diện Lục Nam cũng không chịu yêu thế, cửu nguyên kiếm trận dưới sự điều khiến của hắn không ngưng biến đối hoàn hảo mà chặn lại Nam Cung Nhật Minh công kích.

Nam Cung Nhật Minh càng đánh càng cảm thấy biệt khoát, tuy rằng hắn chiến lực vượt xa Lục Nam nhưng bản thân hắn công kích lại bị đối phương chuẩn xác phá đi.

Mặc kệ hắn dùng chiêu thức nào Lục Nam liền có thể sự dụng biện pháp đơn giản nhất phá đi chiêu thức của hắn.

Không những thế, Lục Nam linh lực lại vô cùng dồi dào so với hắn vị này bán thánh trung kỳ tuyệt đối không kém báo nhiều, cái này khiến hắn vô cùng dung động.

Hắn nhưng là bán thánh a, tuy chưa chể rèn ra thánh nguyên, đúc thánh khu nhưng linh lực trong cơ thể cũng không phải đại tôn cấp bậc tu sĩ có thể so sánh.

Nhưng là Lục Nam bản thân còn chưa phải bán thánh nhưng linh lực lại không thua gì hắn, cái này làm sao không khiến hắn rung động cơ chứ.

Đối diện Lục Nam càng đánh càng hăng hắn chiêu thức không ngừng biến ảo dần dần có xu thế phản sát Nam Cung Nhật Minh.

Nam Cung Nhật Minh tất nhiên cũng cảm nhận được chuyện này, hắn biết nếu bản thân không làm gì chỉ sợ rất khó chiến thắng đối phương.

“Toái tinh chỉ”

Nam Cung Nhật Minh gầm nhẹ một tiếng, ngón tay đâm thẳng về phía Lục Nam, ngón tay ngưng tụ thàng một đầu linh lực công phá về phía Lục Nam.

“Nghịch kiếm thuật”

Lục Nam vòng kiếm quang thân, kiếm khí hình thành một đầu du long, Nam Cung Nhật Minh linh lực bị du long dẫn dắt, quỹ tích chuyển thành hình vòng cung vòng qua người của Lục Nam sau đó đánh trở về Nam Cung Nhật Minh.

Nam Cung Nhật Minh vung tay một cái, một vệt kim quang lóe lên đánh bay chỉ lực.

“Cửu nguyên quy nhất”

Lục Nam cũng không chịu yếu thế, hắn nâng kiếm quá đỉnh đầu, chín thanh phi kiếm hợp thành một tạo thành một cái cự đại chiến kiếm.

“Trảm”

Lục Nam bổ thẳng về phía Nam Cung Nhật Minh.

Nam Cung Nhật Minh bấm ra một đạo pháp quyết, dưới đất đột nhiên xuất hiện vô số dây leo, dây lao nhanh chóng phát triển tạo thành một tấm mộc khiên bảo về trước mặt hắn.

“Ầm”

Cự kiếm chém thẳng về phía mộc khiên nhất thời một tiếng nổ lớn vang lên một cự kiếm không ngừng chém đứt dây leo nhưng những dây leo này thực sự quá nhiều, cự kiếm tuy có uy lực khủng bố nhưng cuối cùng cũng bị dây leo ngăn lại.

Không chỉ như vậy, dây deo tự như mãng xà vậy không ngừng quấn lấy cự kiếm như muốn đem hắn thôn phệ đồng dạng.

Lục Nam phản ứng rất nhanh, hắn bấm ra một đạo pháp quyết, trên thân cự kiếm băng liên hỏa hiển hiện mà ra.

Dây leo vừa chạm đến băng liên hỏa trong máy mắt liền bị đột cháy thành tro, băng liên hỏa nhanh chóng khuếch chương từng mảng từng mang dây leo bị thiêu thành tro bụi.

Lục Nam chuẩn bị phát ra lần công kích tiếp theo nhưng hắn đột nhiên phát hiên Nam Cung Nhật Minh chỉ còn lại một cái tàn ảnh.

Một cảm giác nguy hiểm tràn lên trong đầu, không kịp nghĩ nhiều Lục Nam liền bấm ra một đạo pháp quyết từng tầng từng tâng linh lực hội tụ phía sau lưng hắn hình thành từng tần linh lực bình chướng.

Nam Cung Nhật Minh thân hình như quỷ dị xuất hiện tại Lục Nam phía sau, hắn đánh ra một chưởng thẳng hướng Lục Nam mà đi.

“Rắc rắc rắc”

Từng tâng linh lực bình chướng tựa như thủy tinh đồng dạng bị Nam Cung Nhật Minh chưởng ấn đánh tan nhưng hắn tốc độ cũng chịu ảnh hưởng.

Tuy rằng linh lực bình chướng chỉ ngăn được một lát nhưng cũng đủ để Lục Nam phản ứng.

Hắn quay người chém ra một kiếm chuẩn xác chặn lại Nam Cung Nhật Minh chưởng ẩn.

“Oanh”

Một tiếng oanh minh vang lên, Lục Nam bị đáy bay ra xa mấy trăm mét, trên miệng tràn ra máu tươi.

Lần này giao tranh hắn bị thương nhẹ.

“Hừ”

Thấy bản thân một kích không thành, Nam Cung Nhật Minh hừ lạnh một tiếng, hắn bấm ra một đạo pháp quyết một câu trường thương xuất hiên trên tay hắn, Nam Cung Nhật Minh cầm trong tay trường thương nhất thời khí tức tăng nhiều.

“Ép ta phải dùng ra chiến binh ngươi chết cũng xem như vinh quang”

Nam Cung Nhật Minh trầm giọng nói, hắn vốn nghĩ bản thân chỉ cần xuất thủ rất nhanh liền tiêu diệt Lục Nam nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới đối phương chiến cường đại như vậy.

Cùng hắn vị này bán thánh trung kỳ cường giả đánh cho có qua có lại, hắn không thể không vận dụng chiến binh.

Nam Cung Nhật Minh hét dài một tiếng, hắn xách theo trường thương đánh thẳng về phía Lục Nam chiến thương tạo thành một đường cong hoàn mỹ, từ trên đánh xuống đầu của Lục Nam.

Đối diện Lục Nam không vì thế mà kinh hoảng, hắn bấm ra một đạo pháp quyết chín thanh phi kiếm trở về sau lưng hắn.

Hắn pháp quyết lại biến đối chín thanh chiến kiếm lẫn nhau đan xen hình thành một tấm khiên lớn bao khỏa lấy Lục Nam đỉnh đầu.

“Ầm”

Trưởng thương đánh thẳng vào kiếm khiên, chín thanh phi kiếm chỉ ngăn được mọto lát liền bị đánh tan, nhưng Lục Nam thân ảnh đã sớm biến mất không thấy, lần nữa xuất hiện đã là các đõ mấy trăm trượng.

“Vạn trong kiếm pháp”

Lục Nam giọng nói vang vọng hư không, hắn một hơi chém ra năm trăm kiếm.

Nhất thời năm trăm cái kiếm mang không căn cứ hiển hiện, năm trăm cái kiếm mang không ngừng điệp gia tạo thành một cái cự đại kiếm mang.

“Long tích”

Nam Cung Nhật Minh gầm lớn một tiếng, hắn một thương đam thẳng cường đại thương khí mơ hồ hình thành một đầu cự long hư ảnh lao thẳng về phía kiếm mang.

“Oanh”

Cự long cùng kiếm mang va chạm vào nhau, nhất thời một tiếng oanh minh vang lên, Nam Cung Nhật Minh bị đẩy lùi ra xa, đối diện Lục Nam cũng bị chấn động lui về sau.

“Bách long cuồng vũ”

Nam Cung Nhẩt Minh hét hớn một tiếng, chiến thương không ngừng vung vẩy, vô số thương ảnh tựa như vô số đầu ác long lao thẳng về phía Lục Nam.

Đối diện Lục Nam không ngừng vung vẩy chiến kiếm, vô số kiếm mang xuất hiện chuẩn xác ngăn lại tất cả thương ảnh.

“Chưa xong đâu”

Nam Cung Nhật Minh nhìn thấy bản thân chiêu thức bị đối phương chuẩn xác chặn lại thị gầm lớn một tiếng, hắn xách theo trường thương lao về phía Lục Nam.

Nhìn thấy một màn này Lục Nam cũng không kinh hoản, hắn vận chuyển toàn bộ linh lực cũng đối phương đối đầu.

“Oanh oanh oanh”

Lục Nam cùng Nam Cung Nhật Minh không ngừng đối chiến, tiếng oanh minh không ngừng vang lên.

Hai người đều dốc hết sức, chiêu chiêu đều muốn lấy mạng đối phương, hung hiểm dị thường.