Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 403





Tần Minh luôn cảm thấy tính tình anh khá tốt, làm một người nho nhã dễ gần là phải vạch rõ giới hạn với anh trong quá khứ.
Nhưng lần này đối diện với sự sỉ nhục và nghi ngờ của nhà họ Hứa, anh thật sự nhịn hết lần này đến lần khác, sắp nhịn thành con rùa luôn rồi.
Không phải tàn tạ trong im lặng thì là bộc phát trong im lặng.
Bây giờ đối phương lằng nhằng yêu cầu anh chứng minh mình có tiền có bản lĩnh, đã thế thì Tần Minh cũng không khách sáo với bọn họ nữa.
Anh lập tức gọi cho Tổng Dĩnh, nói: “Tiểu Dĩnh, chỉnh đốn lại việc kinh doanh của họ hàng nhà họ Mộc – là nhà họ Hứa ở Thượng Hải cho tôi.

Chỉnh đốn bao nhiêu à? Có bao nhiều thì chỉnh bấy nhiêu.

Thu mua hết cổ phần, cắt đứt tất cả mọi đường làm ăn, xóa tên nhà họ Hứa khỏi giới nhà giàu Thượng Hải.”
Nói xong anh cúp máy, Tân Minh phát hiện bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Một căn biệt thự to là thế, ánh đèn màu vàng cam, mọi người trong nhà, ngay cả dì giúp việc đang quét dọn cũng kinh ngạc nhìn Tần Minh, đang nói cái gì thế?

Người nhà họ Hứa nhìn anh như nhìn thẳng ngốc.
Bọn họ thầm nghĩ đây hẳn là tên ngốc nhỉ?
Bác hai Hứa sững sờ nói: “Tần Minh, cậu đang nói đùa gì thế? Nhà họ Hứa chúng tôi vẫn là nhà giàu có, một cuộc điện thoại của cậu có thể đánh ngã được nhà họ Hứa chúng tôi sao? Cho dù cậu là ông trời thì cũng không làm được đâu.
Quả thực nhà họ Hứa cắm rễ ở Thượng Hải nhiều năm, kinh doanh rất lớn, quy mô cũng không hề kém cạnh nhà họ Mộc, thậm chí còn lớn mạnh hơn, có mối quan hệ tốt với cả hai giới hắc bạch.
Trên đời này ai có thể dùng một cuộc điện thoại để dứt khoát đánh ngã một đại gia làm kinh doanh lên đến hàng trăm tỷ chứ? Chỉ mua cổ phần của nhà họ Hứa thôi là đã lên đến hàng chục tỷ rồi, các đối tác làm ăn khác cũng đã hợp tác nhiều năm, dựa vào đâu mà nói cắt đứt là cắt đứt?
Chẳng ai cảm thấy Tần Minh nghiêm túc cả.

“Anh rể, có phải anh tức đến phát điên rồi không? Làm người thì phải chấp nhận hiện thực, anh nghèo thì cứ nhận là nghèo, ăn bám chị họ mà không mất mặt.

Tôi cũng muốn tìm vợ giàu nuôi tôi đấy.” “Chị họ, chồng chị như vậy thật sự được sao? Chắc không phải anh ta ngày nào cũng gây họa rồi chị đứng ra dọn dẹp đống hỗn độn đấy chứ?" “Uyển Nhi, không thể thì em tưởng sao? Chị họ em đã trốn đến tận Bắc Kinh.

Cái loại nghèo rớt mồng tơi ăn nói lung tung này, ở chung sợ sẽ chịu thiệt đấy.
Mấy lời trêu chọc của các em họ khiến Mộc Tiêu Kiều tức đến ngứa cả răng, thế nhưng cô ra cũng không biết mình có thể làm được gì?
Nhà họ Hứa lớn mạnh hơn nhà họ Mộc, mạng lưới quan hệ đều ở Thượng Hải, đó là khu kinh tế quan trọng của vùng châu thổ sông Trường Giang, là thành phố tầm cỡ quốc tế, có thể phát triển thành nhà giàu ở Thượng Hải thì ắt hắn bên trong sẽ có rất nhiều lợi ích và mối quan hệ rắc rối phức tạp.
Một câu của nhà họ Hứa có sức ảnh hưởng rất lớn, vì vậy người nhà họ Hứa có đủ tự tin và kiêu ngạo nên mới có thể không xem ai ra gì.
Sao có thể bị đánh ngã chỉ vì một cú điện thoại của tên nhóc nghèo nhà quê Tần Minh được chứ? Đây chẳng phải nực cười sao? Đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm mà.
Đối diện với lời chế nhạo của những người này, Tần Minh khinh thường giơ ba ngón tay lên, cười khẩy nói: “Phải hay không thì đợi lát nữa sẽ biết.

Lát nữa các người có thể đi, trước khi các người đi tôi muốn tố cáo các người ba tội.
Tội thứ nhất, tôi với các người không thù cũng chẳng oán nhưng các người sỉ nhục tôi hết lần này đến lần khác.
Tội thứ hai, ba mẹ tôi là nông dân, các người sỉ nhục nông dân thì tương đương với việc sỉ nhục ba mẹ tôi.
Tội thứ ba, sỉ nhục Mộc Tiêu Kiều vì cái mà các người gọi là thể diện.
Mặc dù tôi chỉ là một người bình thường nhưng không phải một quả hồng dễ bóp, cũng chẳng phải người mà ai cũng có thể ức hiếp được.

Tôi.." Tần Minh nhìn Mộc Tiêu Kiều, trong lòng do dự giây lát rồi nói: “Vợ tôi cũng không phải người mà các người có thể bắt nạt.


Con người thì phải trả giá cho việc mình đã làm”
Cuối cùng Tần Minh vẫn lựa chọn giữ thể diện cho nhà họ Mộc, gọi Mộc Tiêu Kiều là VỢ.
Mộc Tiêu Kiều nghe Tần Minh nói thế thì trong lòng như được rót mật, cô ta cảm thấy Tần Minh vẫn rất quan tâm đến cô ta, có lẽ đàn ông đều không giỏi biểu đạt tình cảm của mình.
Bác cả gái chán ghét nói: "Ha ha, thứ nhà quê ngu dốt.
Vợ bác hai khoanh tay, nói: "Gấp ba giá tiền, thế nào? Tiêu Kiều, bọn bác nhất định phải có được đá Dzi chín mắt này của cháu.

Mộc Hạo, chủ quên trước đây nhà họ Hứa chúng tôi giúp chủ nhiều thế nào trong kinh doanh à? Nhưng trước giờ chưa từng yêu cầu chú đáp lại thứ gì.”
Bác cả gái nói: “Còn chẳng thế à, chẳng phải chỉ là một pháp khí để tăng thể diện cho con rể sao? Có gì hiếm? Thứ này để đem đi mừng thọ bà cụ Tần của nhà họ Tần, còn có thể thương lượng vụ làm ăn mấy chục tỷ.

Quan trọng nhất là có thể lôi kéo được quan hệ với nhà họ Tần, người ta là nhà giàu đẳng cấp thế giới, sức ảnh hưởng vô cùng lớn, sau này nhà họ Hứa chúng tôi lên như diều gặp gió thì cũng sẽ không quên lợi ích của mọi người đầu.
Bác cả cũng lên tiếng: “Đúng thế đấy, nếu có thể kết thân được với nhà họ Tần thì càng hoàn hảo hơn.

Lúc đó chúng tôi sẽ không quên công lao của nhà họ Mộc đâu.”
Vẻ mặt bác hai Hứa vẫn u ám, vuốt râu nói: “Chúng tôi ăn thịt, nhà em rể uống canh thì vẫn không có vấn đề gì.

Đây chắc chắn là chuyện có lợi, nếu không chú hỏi bà cụ Mộc xem nhà họ Tần là sự tồn tại thế nào? Lông người ta nhổ ra còn dày hơn của chúng ta.
Tần Minh lắng nghe, hóa ra đây là một vụ làm ăn, phục vụ theo sở thích của người ta à.
Mối quan hệ họ hàng này đúng là giả trận.
Vì lợi ích mà hoàn toàn không đếm xỉa gì đến mong muốn của Mộc Tiêu Kiều và anh, sỉ nhục một trận rồi dùng thủ đoạn cứng rắn, lợi dụng ân huệ ngày xưa để ép Mộc Tiêu Kiều giao đá Dzi chín mắt ra.

Cập nhật nhanh nhất trên ТгцyeлАРP*.cом
Nhưng Tần Minh thấy sắc mặt Mộc Hạo khó coi, có vẻ trước đây đã thật sự nương nhờ và sự giúp đỡ của nhà họ Hứa, loại ân tình này sẽ khiến Mộc Hạo không thể thẳng lưng được vào thời khắc quan trọng.
Chẳng trách ở trước mặt anh trai và chị dâu, Hứa Thục Lan không ngẩng đầu lên được, người đàn ông này đúng là vô dụng mà
Mộc Hạo vô dụng, tất nhiên vợ ông ta sẽ không ngẩng đầu lên được.

Bà cụ Mộc cũng không tỏ thái độ với nhà họ Hứa, rõ ràng bọn họ càng tự tin hơn.
Bà cụ im lặng kéo Tần Minh sang, hỏi: “Tiểu Tần à, vừa rồi cháu nói là thật hay giả thế? Nếu thật thì quá đáng rồi, nếu giả thì cũng quá đáng nốt.”
Tần Minh cười nói: “Cháu giống người tùy tiện nói dối sao?”
Bà cụ nhàn nhạt cười, giơ ngón cái lên với
Tần Minh sau đó lại một mình đi sang bên cạnh xem tivi.
Chỉ mới năm phút, đại sảnh vốn khá yên tĩnh không ngừng vang lên tiếng điện thoại, điện thoại của tất cả các thành viên trong nhà bác cả và bác hai Hứa đổ chuông, không có điện thoại của một ai im lặng.
Bác cả Hứa phát hiện là thư ký gọi đến, ông ta lập tức nhận máy: "Sao thế? Sao? Tất cả cổ đông nhỏ bán hết vốn cổ phần sao? Hoảng sợ cái gì? Mấy cổ đông nhỏ đó không tạo được sóng gió gì đâu, công ty vẫn mang họ Hứa.

“Cái gì? Tất cả khách hàng đều hủy đơn hàng sao? Gác lại vô thời hạn? Sao có thể như vậy? Cô gọi điện thoại hỏi cho tôi, cái gì? Ông chủ của đối phương nói không qua lại nữa sao? Không thể nào!” “Còn chuyện gì nữa? Bí thư Triệu cảnh cáo tôi sau này phải chú ý? Sao có thể chứ? Tôi với bí thư Triệu là bạn cũ nhiều năm, sao ông ta có thể cảnh cáo tôi?” “Cái gì? Hàng bị chặn ở hải quan sao? Sao có thể bị chặn chứ? Đối phương có lý do không?” “Cái gì? Nhà máy vi phạm quy định sản xuất, bị phạt tiền rồi còn bị ngắt điện để chấn chỉnh sao?”
Bên phía bác cả Hứa nhiều vấn đề thì bên bác hai cũng chẳng ít, không phải đối tác chấm dứt quan hệ làm ăn thì cũng là chi nhánh công ty bị thu mua và sáp nhập, nếu không thì bị quan chức chính phủ từng có quan hệ rất tốt gạt tình nghĩa sang một bên để cảnh cáo.
Mấy người em họ thì càng thảm hơn, bạn bè thân thiết cắt đứt liên lạc không dám qua lại nữa, điện thoại hối thúc trả khoản nợ cũng gọi tới tấp.
Thấy cảnh tượng kịch tính này, người nhà họ Mộc đều sững sờ, cuộc điện thoại của Thần Minh ứng nghiệm rồi sao?
Bác cả Hứa cầm hai chiếc điện thoại gào lên: “Không thể hợp tác nữa? Sếp Tần, sao đột nhiên lại không để chúng tôi đấu thầu? Chẳng phải lần trước chúng ta bàn bạc rất tốt sao? Chúng tôi nhất định sẽ lấy được đá Dzi chín mắt để làm quà mừng cho bà cụ Tần.

Sếp Tần cho chúng tôi một cơ hội nữa đi, chúng tôi nhất định...!có thể”
Quá nhiều cuộc gọi đến, mỗi người đều nhận được vài cuộc, cuối cùng phiền quá nên dứt khoát tắt điện thoại.
Bỗng chốc căn phòng yên tĩnh trở lại.
Lần này, Tần Minh lại trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt.
Nhưng bầu không khí đã thay đổi rồi..