Thiếu Niên Ca Hành

Chương 114: Kiếm tâm hữu nguyệt



Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Khi Lôi Vô Kiệt ôm theo Tâm kiếm rời khỏi Kiếm các, Tiêu Sắt đang lười biếng ngây ngẩn ngồi trên bậc thang bên ngoài.

Lôi Vô Kiệt vội vàng chạy tới:” Hoa Cẩm cô nương nói ngươi phải tĩnh dưỡng ba ngày, mấy hôm vừa rồi đều không cho chúng ta gặp ngươi. Sao rồi? Thân thể ngươi đã khỏe hẳn chưa?”

Tiêu Sắt gật đầu: “Không chết được. Đoạn đường vừa rồi lăn lộn mãi mới tới núi Thanh Thành, lại lắc lư sang Kiếm Tâm trủng, cách kỳ hạn ba tháng kia càng lúc càng gần, trong lòng ngươi chắc đang rất nóng ruột phải không.”

Lôi Vô Kiệt lắc đầu: “Đâu có, không vội, chờ ngươi điều trị cho khỏe rồi hãng đi.”

Tiêu Sắt lười biếng đáp: “Hoa Cẩm cô nương đã nói, thân thể ta không việc gì rồi.”

Lôi Vô Kiệt lập tức kéo Tiêu Sắt từ dưới đất dậy: “Vậy đi thôi, thu dọn đồ đạc lên đường ngay! Nếu trễ hẹn khéo tỷ tỷ giết ta mất.”

Tiêu Sắt vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ngươi học công phu trở mặt ở chỗ ta à? Càng ngày càng thuần thục rồi.”

Lôi Vô Kiệt gãi đầu: “Đúng là đang sốt ruột quá.”

Lúc này Tư Không Thiên Lạc và Lạc Minh Hiên cũng đã chạy tới, Tư Không Thiên Lạc thấy Lôi Vô Kiệt, trong lòng hơi động, há miệng định nói gì đó nhưng vẫn cố nhịn được. Lạc Minh Hiên toàn thân cắm đầy kiếm trông như con nhím, chạy vài bước tới bên cạnh Tiêu Sắt: “Tiêu Sắt, thân thể ngươi hồi phục rồi à.”

Tiêu Sắt nhìn hắn một cái: “Ngươi biến thành con nhím từ lúc nào vậy?”

“Tiên Nhân Lục Bác thuật, gần đây ta ngộ được chút môn đạo, lúc nào có dịp cho ngươi mở mang tầm mắt.” Lạc Minh Hiên đắc ý nói.

Tiêu Sắt đếm một lượt rồi nhíu mày: “Nói là Lục Bác thuật, sao ta thấy thừa một thanh?”

Lạc Minh Hiên nhún vai đáp: “Chắc là trủng chủ lão gia tử cho ta thêm một thanh.”

Lúc này Lý Tổ Vương cũng đi tử trong các ra, mọi người vội vàng hành lễ. Mặc dù thi thoảng Lý Tổ Vương có vẻ già mà không đứng đắn nhưng dẫu sao cũng là danh nhân trong võ lâm, thành danh đã mấy chục năm, mọi người vẫn rất kính nể ông. Ông vốn là trủng chủ tiền nhiệm của Kiếm Tâm trủng, nhưng truyền nhân Lý Tâm Nguyệt bỏ mình, nên không thể không đảm nhiệm vị trí trủng chủ trở lại, thế nhưng giờ Lôi Vô Kiệt đã kế thừa Tâm kiếm...

Đúng lúc này bốn người Hà Khứ Hà Tòng, Vô Pháp Vô Thiên cũng đi theo phía sau Lý Tổ Vương, thấy Lôi Vô Kiệt bèn chắp tay cung kính gọi: “Trủng chủ.”

Danh kiếm hạng tư thiên hạ - Tâm kiếm. Từ trước tới nay nó luôn là bội kiếm của trủng chủ Kiếm Tâm trủng, nếu Lôi Vô Kiệt đã kế thừa Tâm kiếm, như vậy hắn cũng là chưởng môn tân nhiệm của Kiếm Tâm trủng.

Lôi Vô Kiệt ngây ra một hồi, kinh ngạc nói: “Hả?”

Lạc Minh Hiên vui vẻ hỏi: “Lôi Vô Kiệt, ngươi thành trủng chủ của Kiếm Tâm trủng, ngươi muốn ở lại rèn kiếm à?”

Lôi Vô Kiệt nhún vai: “Ta đâu có biết rèn kiếm.”

Lý Tổ Vương cười nói: “Truyền nhân của Kiếm Tâm trủng, nói thẳng ra thì là hộ kiếm sư của Tâm kiếm, không nhất thiết phải biết rèn kiếm. Năm xưa Tâm Nguyệt cũng chẳng biết gì về đúc kiếm. Cho nên con không cần lo lắng, muốn xông xáo giang hồ thì cứ ra xông xáo giang hồ của con đi. Năm xưa ta không cản Tâm Nguyệt, giờ ta cũng sẽ không cản con.”

“Ông ngoại...” Lôi Vô Kiệt cảm nhận được đau thương trong giọng nói của Lý Tổ Vương, hạ giọng gọi.

Lạc Minh Hiên lại hưng phấn chắp tay: “Vậy không quấy rầy tiền bối nữa, chúng ta sẽ thu dọn đồ đạc lên đường.” Nói đặng xoay người kéo Tư Không Thiên Lạc và Tiêu Sắt đi khỏi, còn không quên nghiêng đầu nhướn mày với tứ đại hộ kiếm sư của Kiếm Tâm trủng. Bốn người kia lập tức hiểu ý, vội vàng theo sau.

Tư Không Thiên Lạc không hiểu: “Lạc Minh Hiên, ngươi gấp vậy làm gì?”

Lạc Minh Hiên hạ giọng nói: “Người ta muốn nói chuyện nhà của mình, chúng ta là người ngoài, ở lại đấy làm gì?”

Tiêu Sắt nghiêng đầu nhìn sang, Lôi Vô Kiệt và Lý Tổ Vương ngồi xuống bậc thang ngoài cửa Kiếm các, một già một trẻ ngẩng đầu nhìn ánh nắng chiều, nhỏ giọng nói gì đó.

Lý Tổ Vương lấy từ trong lồng ngực ra một tẩu thuốc, hít một hơi, phun ra một làn khói.

Lôi Vô Kiệt ngồi xuống bên cạnh ông mình, hỏi: “Ông ngoại, có thể kể cho con chuyện về mẹ con không?”

“Mẹ của con ư, mẹ con là người rất tốt, thiện lương thông minh, tính cách dịu dàng, võ công lại là kỳ tài hiếm thấy.” Lý Tổ Vương hút thuốc, một lúc lâu sau lại thở dài não nề: “Chỉ có điều không nên gặp tên trời đánh Lôi Mộng Sát kia.”

“Cha con ra sao ạ?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

“Tên Lôi Mộng Sát kia theo hảo huynh đệ của hắn Bách Lý Đông Quân tới Kiếm Tâm trủng bái kiến, nhưng không ngoan ngoãn ngồi đợi trong Kiếm các, không những chạy tới Kiếm Tâm nhai, lại còn tỷ võ với Tâm Nguyệt. Tỷ võ thì thôi, thế nhưng lại còn thắng. Thắng cũng thôi, thế nhưng lại...” Lý Tổ Vương lải nhải một hồi.

Lôi Vô Kiệt gãi đầu: “Ông ngoại, sao ông trông như đang ghen tị vậy...”

“Hừ.” Lý Tổ Vương gõ ống điếu vào cầu thang: “Lại còn câu dẫn con gái ngoan của ta, từ đó trở đi con bé ngày nào cũng đòi đi cùng Lôi Mộng Sát xông xáo giang hồ. Lúc ấy ta nghĩ, xông xáo thì xông xáo, người trẻ tuổi sao lại vùi lấp cuộc đời trong sơn cốc được, huống chi tên Lôi Mộng Sát kia trông cũng tuấn tú lịch sự, còn là con em thế gia. Thế nên ta đồng ý.”

“Có điều, Lôi Mộng Sát đúng là không phải hạng tốt lành gì. Hắn đã nói dẫn con gái ta đi xông xáo giang hồ, thế sao cuối cùng lại chạy tới Thiên Khải thành? Sao lại muốn làm đại tướng quân gì gì đó, chính mình chết trên chiến trường thì cũng thôi, sao còn làm liên lụy tới con gái ta?”

“Ta hối hận lắm. Lúc ấy sao ta lại đồng ý, đáng lẽ ta nên giữ mẹ con lại.” Gương mặt già nua của Lý Tổ Vương đã đẫm lệ, cánh tay khẽ run.

“Ông ngoại...” Lôi Vô Kiệt vỗ nhẹ lên bả vai Lý Tổ Vương.

Lý Tổ Vương ngẩng đầu lên lau nước mắt nói: “Con nói xem, nếu lúc đó ta không để mẹ con đi, liệu mọi chuyện có khác không.”

Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Đúng vậy, ví dụ như sẽ không có con.”

Lý Tổ Vương bị câu nói này chọc cười: “Tính cách con giống phụ thân con lắm, lúc nào cũng có vẻ không tim không phổi.”

“Chúng con không phải không tim không phổi, chỉ là có một số chuyện sẽ luôn nhớ trong lòng!” Lôi Vô Kiệt đứng dậy rũ ống tay áo, Tâm kiếm trong vỏ nhảy lên cắm mạnh xuống bậc thang dưới đất, hắn xoay người, nghiêm túc nhìn Lý Tổ Vương cao giọng nói: “Tâm nguyện mà cha mẹ chưa hoàn thành, con sẽ hoàn thành. Thù oán năm xưa Thiên Khải thành lưu lại, còn chưa kết thúc!”

Lý Tổ Vương cầm tẩu thuốc lên, nói một câu không đầu không đuôi. “Người trẻ tuổi tên là Tiêu Sắt đi cùng các ngươi không đơn giản. Các ngươi bị Ám Hà đuổi giết dọc đường rất có thể có liên quan tới hắn.”

Lôi Vô Kiệt thản nhiên mỉm cười đáp: “Hắn là bằng hữu của con. Ít nhất bây giờ là vậy.”

Lý Tổ Vương đứng đậy gật đầu nói: “Được, nhưng trước tiên con có một việc phải làm ở đây.”

“Việc gì?” Lôi Vô Kiệt thấy thần sắc Lý Tổ Vương rất nghiêm túc, trong lòng căng thẳng.

“Con sửa lại bậc thang này cho ta!” Lý Tổ Vương cả giận nói: “Khi con không ở Kiếm Tâm trủng làm trủng chủ, bao chuyện trong đại gia đình này toàn do ta lo liệu! Con thì hay rồi, vung tay cái là phá hỏng cái cầu thang này, không sửa xong thì đừng có đi!”