Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2482: Khổ Hải của Linh Bảo Thiên Tôn



Đem Luân Hồi Hải bình định, Đế Thiên An không vội tiếp tục phát động công kích vùng cấm tiếp theo, mà là trở vào nội thế giới đồng hóa Luân Hồi Hải, hồi phục lấy lực lượng tiêu hao khi đại chiến.

Cho đến khi xong hết, hắn không có gặp gở bọn Diệp Phàm hay tiếp tục bình định Cấm Địa Sinh Mệnh, mà lại lựa chọn đi vào tinh không vũ trụ.

“ Bây giờ còn chưa phải lúc diệt đám vùng cấm kia! Tạm thời lớn mạnh tinh hà bằng việc cướp bóc này thôi” Đế Thiên An lẩm bẩm, tiếp tục đem các tinh cầu trong vũ trụ dời vào nội thế giới.

Bình định hai cái vùng cấm, Đế Thiên An không phải không muốn tiếp tục ra tay với các vùng cấm khác. Bất quá hắn biết lần tiếp theo sẽ khó mà làm được, bởi quá trắng trợn không kiêng dè sẽ làm các Chí Tôn trong vùng cấm nhận lấy uy hiếp, cá chết lưới rách mà liên kết thảo phạt hắn.

Khi ngọc đá cùng vở hắn không thu được chổ tốt gì, đổi lại Đế Thiên An chuyển sang phương hướng khác, đó là như bây giờ đi vào vũ trụ tìm kiếm tài nguyên khác.

Khi ngọc đá cùng vở hắn không thu được chổ tốt gì, đổi lại Đế Thiên An chuyển sang phương hướng khác, đó là như bây giờ đi vào vũ trụ tìm kiếm tài nguyên khác.

“ Chư tộc cường giả, để xem các ngươi cho ta thêm bao nhiêu tài nguyên” Đế Thiên An lao đi trong vũ trụ, vừa lẩm bẩm hai tay vươn ra đem các sao trời ở gần mình ném vào cổng nội thế giới mở rộng.

Tinh cầu dù chết đi nữa bên trong hạch tâm vẫn có năng lượng, Đế Thiên An nếu luyện hóa đem chúng lấy ra, các sao trời bản địa có thể hấp thụ mà lớn mạnh. Hoặc không thì vơ vét các sao trời có sự sống, biến nó thành của mình.

Hết cách Đế Thiên An nội thế giới mới khai sinh, các sao trời quá ít, nếu so với Niếp Niếp thì không thể bằng được. Mà so với thế giới này càng không bằng, cho nên hắn mới đánh chủ ý lên các tinh cầu trong vũ trụ rộng lớn này.

Bốn phương trên dưới viết vù, từ xưa đến nay viết trụ: Vũ trụ mờ mịt khôn cùng, không có cuối.

Vũ trụ, có một số khu vực quần tinh rực rỡ, tinh hà sáng lạn, tràn ngập hào quang. Mà có địa phương thì tối đen và lạnh như băng, bao la bát ngát khôn cùng, tình lặng như chết, không có cuối.

Vũ trụ rộng lớn vô ngần, đen tối, lạnh như băng, Đế Thiên An không để ý đã bao nhiêu thời gian trôi qua trong vũ trụ, một đường bôn ba trong cô độc lữ hành.

“Đông, đông...”

Một tiếng tim đập thật lớn truyền đến, giống như có một người khổng lồ chống trời đang ở trong này, chìm trong giấc ngủ say.

“ Ồ!!Đế Thiên An từ rất xa đã nghe được thanh âm trong tĩnh mịch này, cất lời.

Tại chốn tĩnh mịch này trong, hiếm lắm hắn mới gặp một vài cái sinh vật chủng tộc qua lại trong tinh không! Bất quá từ xa cảm nhận được Đế khí của hắn liền bỏ chạy nhanh nhất có thể, không nghĩ đến hôm nay lại gặp một cái chạy đến chổ mình.

“ Thì ra đã chết rồi” Đế Thiên An rất nhanh phát hiện khác thường, khổng lồ thân thể phía trước trôi dạt trong vũ trụ, cao hơn vạn trượng sinh mệnh đã không còn.

Đây là không biết bao nhiêu năm trước lưu lại, toầm bộ thân thể lạnh như băng, trôi nổi trong vũ trụ cô quạnh, vẫn như trước tản ra khí tức.

“ Đưa đến cửa miệng mà không nhận thì quá khách khí rồi” Đế Thiên An vươn tay ra, vượt hư không đem vạn trượng thi thể này kéo đến.

Lấy hắn thực lực, nhìn một cái liền phán đoán ra được bộ thi thể này, dựa trên y phục y tồn tại đến từ thời Thái Cổ, khi còn sống đã chạm tới cánh cửa Chuẩn Đế, bởi nếu không thì thi thể cũng sẽ không trường tồn đến ngày nay.

Thời gian dài như vậy trôi qua, tinh khí trong cơ thể hắn vẫn chưa tan hết, tối thiếu cũng trên trăm vạn năm trôi qua, tuy cũng có tinh hoa bị tản đi, nhưng tinh huyết này vẫn mạnh hơn chư thánh, có thể so với Thánh Vương đỉnh phong.

“ Ầm! Ầm”

Bộ thi thể được nếm vào nội thế giới, sau đó bị Đế Thiên An chấn tan, các sao trời bản địa cướp đoạt tinh khí trong đó mà lớn mạnh.

Đây chỉ là một khúc nhạc đệm, Đế Thiên An tiếp tục di chuyển, vượt qua mấy vạn năm ánh sáng bổng nhiên linh hồn hắn phát hiện ở vùng tinh không phía trước có một tấm bia đá thật lớn, kinh ngạc : “ bia đá ư? Lẽ nào là mộ của Đại Đế hay Cổ Hoàng, Thiên Tôn nào ư?”

Tấm bia đá không thể dùng từ bao la hùng vĩ đến để hình dung, không phải mười trượng, trăm trượng, nghìn trượng, mà là cao tới mấy vạn dặm!

Nó so với được với một viên cổ tinh, thậm chí còn lớn hơn rất nhiều hành tinh, đứng sừng sững tại đó, giống như một cột mốc biên giới, bao la hùng vĩ mà cổ xưa.

Ở trên bề mặt có một vài cổ tự, mặc dù đã muôn đời trôi qua, vẫn như cũ có một loại đại đạo cổ vận, khiến người ta đắm chìm trong đó.

Đây là một cột mốc biên giới, trên mặt có cảnh cáo rất trịnh trọng, phía trước là thần thoại cổ săn khu, có rất nhiều sinh vật đáng sợ thường xuyên lui tới, một khi bước qua ranh giới này, có thể sẽ gặp phải họa sát thân.

“ Cổ Săn Khu ư? Ta lại đi đến nơi này rồi” Đế Thiên An dùng linh hồn quan sát được, từng trò chuyện với Niếp Niếp và lão Chí Tôn trong Bất Tử Sơn, hắn biết về nơi này.

Nơi đây là thần thoại Cổ Săn Khu, là nơi cổ thú tụ tập. Từ thời thần thoại đã tồn tại, là các chủng tộc cường đại tìm đến để săn bắn.

Đi vào mảnh tinh không bên trong, sinh linh càng ngày càng nhiều, Đế Thiên An không có tiếp tục lấy đi các tinh cầu ở gần nữa, mà một đường lao nhanh đến trước.

Phía trước trong vũ trụ hôn ám, một mảnh đá ngầm trôi nổi, dường như đã tồn tại từ rất xa xưa, khó có thể đến gần, từ nơi này truyền ra một loại tuyệt thế khí tức cực kỳ kinh khủng.

Nơi này là dải đá ngầm trong Chư Thần cấm Kỵ Hải, đứng tại đây, có thể nghe được thanh âm đại đạo, vô cùng thần bí, có các loại tiên huy chiếu xuống.

“Nơi này có Linh Bảo Thiên Tôn đạo đài! Để xem nào” Đế Thiên An nhớ lại lão Chí Tôn từng cùng hắn nhắc đến Cửu Bí, chín vị Thiên Tôn trong Linh Bảo Thiên Tôn từng dựng đạo đài ở trong tinh vực này.

Linh Bảo Thiên Tôn chính là chín vị Thiên Tôn một trong thời đại thần thoại, cũng là người khai sáng ra Tổ tự Bí, lĩnh ngộ, diễn hóa thế gian hết thảy trận pháp vô thượng bí thuật.

Một Thiên Tôn dù chết đi nhưng đồ tốt vẫn không thiếu, bất quá khi hắn ngã xuống ẩn dấu cực kỳ tốt, cho nên vẫn chưa ai tìm được.

Mà dải đá là đạo đài của hắn, là chỗ hắn ngộ đạo. Hắn để lại các đạo ngân không thể xóa nhòa.

“ Để xem nào!” Đế Thiên An nhìn dải đá ngầm biến mất, lại bắt đầu thôi diễn tìm kiếm vị trí của Linh Bảo Thiên Tôn.

Đế Thiên An đã đạt đến Đại Đế cấp bậc, ngoài ra còn đối với không gian đại đạo tinh không, cho nên hắn so với bất cứ ai còn mẫn cảm với không gian lực lượng, cái kia ẩn giấu ở trong hắc ám vũ trụ Thiên Tôn cổ tinh bắt đầu bị hắn từng bước đến gần.

“Là một bến bờ tinh không khác!” chớp mắt một tháng qua đi, Đế Thiên An thôi diễn tìm kiếm liền phát hiện ra bên bờ tinh không khác.

Lập tức vượt không gian rời đi, đương nhiên vẫn còn ở trong phạm vi cổ vực thần thoại, vẫn chưa tách rời. Vị trí cụ thể cũng chưa bị lộ ra, nhưng hắn đã biết vị trí đại khái, chỉ cần chút thời gian nữa là chính xác tìm ra.

Đây là một mảnh tinh vực cô quạnh không có manh mối gì, thậm chí ngay cả một hành tinh thích hợp đặt chân cũng không tồn tại, cả tinh không rộng lớn tiêu điều hoang vu, cái gì cũng không có.

"Ầm!"

Vũ trụ hắc ám nổ tung, tinh huy nổ tung, sau khi suy tính Đế Thiên An tay xé rách chỗ tinh không xác định, tại thành một lỗ hổng.

"Ầm ầm ầm..."

Gần như trong nháy mắt, liền nghe được tiếng sóng biển vỗ bờ, thổi quét ngang trời cao, giống như mình đang đối mặt với một đại dương mênh mông vô tận.

Từ chỗ lỗ hổng đã có thể nhìn thấy một phần biển mênh mông, khiến lòng người rung động. Đây là một mảnh thiên vực ẩn ở trong hư không, là một không gian chân thật, thuộc một phần của vũ trụ, lúc này hiện ra trước mắt Đế Thiên An.

Đế Thiên An đi qua không gian và khép lại cổng mở ra, quan sát một phen.

Nơi này là biển thiên địa căn nguyên nhất, nếu so sánh con người với nó thật rất nhỏ bé, ngay cả một hạt bụi đều không tính được. Có khả năng sánh với một tinh vực, có vô số tinh tú chìm nổi trong biển!

Trên bầu trời có rất nhiều tinh tú lớn chuyển động, có số rơi xuống biển nổi lên sóng biển cao mười vạn dặm, ngập trời khủng bố.

Nước biển có màu đen, bên trong có một loại lực lượng thần bí, trong Khổ Hải đó lại ẩn chứa một bộ phận tinh hoa của Thái Âm.

Trong nước biển không có sinh linh, tối thiếu trước mất không có nhìn thấy dù là một gốc bèo bụi rong... binh tôm tướng của cũng hoàn toàn không thấy bóng dáng, ngay cả một con cá biển đều không có.

“ Đây là Khổ Hải của Thiên Tôn! Nước biển này có thể làm cho tu sĩ thực lực cường đại hóa thành phàm nhân, một khi rơi xuống đó một thân đạo hạnh và pháp lực đều phải biến mất! Phía trên lại có đạo tắc áp chế, thần lực người ta sẽ khô cạn rất nhanh!”

Đế Thiên An đi vào liền phát giác được nơi này khác thường, đạt đến cảnh giới Đại Đế nhìn liền thấu tỏ những chuyện này.

Nơi này là Luân Hải trong cơ thể Linh Bảo Thiên Tôn hóa thành.

Điều này quả thực giống như chuyện thần thoại hoang đường: Khổ Hải của nhân thể rộng lớn như vậy có thể so với một tinh vực rộng lớn, lại giống như một mảnh vũ trụ!

Thiên Tôn, chính là nhân vật vô thượng cấp Đại Đế cổ, chỉ có điều ở thời điểm đó không có cách nói Đại Đế và Cổ Hoàng này, mà được tôn xưng là "Thiên", hoặc là "Đạo". Người đời sau tôn xưng họ là Thiên Tôn, Đạo Tôn.

“ Ồ!” Đế Thiên An đạp lướt đi trong không trung, phát hiện ra một cái thi thể đang ở trên nước biển đen, thân thể phát ra hào quang màu tím lấp lánh.

Đây là một thi thể cũng không biết đã chết đi bao nhiêu vạn năm. Hào quang tím là máu từ trong cơ thể đó phát ra, cực kỳ khủng bố! Thi thể bồng bềnh trên mặt biển.

“Bá Thể” Đế Thiên An thốt lên.

Đây là một Đại Thánh thượng cổ trong cơ thể có chảy xuôi Thương Thiên Bá Huyết, uy thế ngập trời, khủng bố tuyệt luân.

“ Ầm!”

Khối thi thể Bá Thể chí cường xưa nay hiếm thấy, đã mất đi mấy vạn năm. Không biết nguyên nhân từ đâu sống lại, không có chiêu pháp, cũng không cổ thuật, nhưng cái loại khí lực chí cường này khiến Thần Ma đều phải sợ run, phách tay chống lại bàn tay lớn của Đế Thiên An áp xuống.

“Vô dụng! Đại Thánh đỉnh phong mà thôi!” Đế Thiên An khinh miệt, đem Bá Thể Đại Thành một trảo ném vào nội thế giới của mình, không có chấn tan xác mà hắn quyết định đem Thương Thiên Bá Thể này luyện hóa thành khôi lỗi.

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.