Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 257: 257




Nụ cười trên mặt Tần Minh Tú hơi giữ không nổi nữa.

Bà ấy nở một nụ cười gượng gạo: "Được, chúng ta ăn cơm trước."
Thẩm Thanh Ngọc rút tay lại, cúi đầu không nhanh không chậm múc một bát canh đưa qua cho Tần Minh Tú, sau đó lại nhanh chóng múc cho mình một bát.
Tần Minh Tú không nói nữa, mà bà ấy cũng không biết còn có thể nói điều gì nữa.
Thẩm Thanh Ngọc cũng không nói gì.

Cả phòng riêng chỉ còn lại tiếng hai người ăn cơm.
Bữa cơm này Tần Minh Tú hơi khó nuốt trôi.

Non nửa bát cơm mà bà ấy chỉ ăn được mấy miếng rồi không ăn tiếp được nữa.
Thẩm Thanh Ngọc vốn không có cảm giác thèm ăn lắm, nhưng đồ ăn bọn họ gọi cũng không tệ nên cô rất hài lòng.
Tần Minh Tú đã dừng đũa từ lâu, nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc ngồi đối diện mình ăn rất ngon miệng, tâm trạng của bà ấy càng trở nên phức tạp hơn.
Thẩm Thanh Ngọc thản nhiên ăn hết đồ ăn trong bát, cuối cùng còn uống thêm một bát canh rồi mới lấy giấy ăn bên cạnh ra lau tay, sau đó lại duỗi tay ra cầm ấm trà bên cạnh nhấp mấy ngụm.


Sau khi làm xong tất cả mọi việc, cô mới cầm lấy món trang sức mà Tần Minh Tú đưa tới trước mặt mình trả về trước mặt bà ấy: "Bà Bạc, đây là đồ gia truyền nhà họ Bạc trao cho con dâu.

Bà đưa sai người rồi."
Lúc Thẩm Thanh Ngọc nói những lời này, vẻ mặt cô vẫn treo một nụ cười yếu ớt, có thể nói là đã trở nên hơi lạnh lùng.
Vẻ mặt Tần Minh Tú cứng lại một chút: "Thẩm Thanh Ngọc, chẳng phải con rất thích Minh Thành sao?"
"Đúng vậy, tôi rất thích anh ta."
Thẩm Thanh Ngọc nói xong bèn dừng lại một chút: "Nhưng đó đã là chuyện trước kia rồi."
Tần Minh Tú còn muốn nói cái gì đó nhưng Thẩm Thanh Ngọc lại rất không muốn nghe nữa: "Bà Bạc, nếu bà hẹn tôi ra đây là muốn khuyên tôi hợp lại với Bạc Minh Thành thì tôi nghĩ sau này bà đừng nên làm việc vô dụng này nữa.
Những cái khác thì Thẩm Thanh Ngọc tôi khó mà nói được.

Nhưng bốn chữ đã nói là làm này tôi vẫn làm được.
Tôi không trèo cao nổi vào nhà họ Bạc.

Bạc Minh Thành lại càng cao vời vợi tôi không với tới.
Huống chi con dâu của ngài cũng đâu phải người bình thường có thể đảm đương được."
Mặc dù Tần Minh Tú nhẫn nhịn ở nhà họ Bạc nhưng ông cụ Bạc và Bạc Vĩnh Cơ dám vênh mặt hất hàm sai khiến như thế với bà ấy thôi chứ Thẩm Thanh Ngọc năm đó vẫn luôn vô cùng kính trọng bà ấy.

Thế nên đây là lần đầu tiên Tần Minh Tú bị Thẩm Thanh Ngọc mỉa mai khiêu khích thẳng mặt rõ ràng như thế.
Vẻ mặt Tần Minh Tú nhất thời trở nên không tốt lắm: "Con, con cần gì phải làm khó bản thân như vậy chứ?"
"Tôi vui mà."
Hơn nữa cô làm khó bản thân chỗ nào đâu?
Thẩm Thanh Ngọc nhếch khóe môi cười một tiếng lạnh lùng: "Công ty tôi còn có việc, không thể tiếp chuyện ngài được nữa."
"Thẩm Thanh Ngọc..."
Tần Minh Tú muốn giữ cô lại nhưng Thẩm Thanh Ngọc đã đi thẳng không quay đầu lại rồi.
Mặc dù phải nghe vài lời kinh tởm nhưng Thẩm Thanh Ngọc biết từ nay về sau Tần Minh Tú sẽ không lại hẹn cô ra nữa.

Ừ, bữa cơm hôm nay không phải trả tiền.
Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, còn chưa đến bảy giờ rưỡi, cũng không lãng phí quá nhiều thời gian.
"Cô à, xin cô cứu tôi với!"
Vừa ngẩng đầu lên, một cô gái đã đột nhiên lao về phía cô.
Cô gái này mặc một bộ đồ công sở, nhưng cúc áo trên chiếc áo sơ mi phía trên đã bị xé ra, đầu tóc rối bù, giày trên chân cũng chỉ còn một chiếc, rõ ràng là vừa may mắn trốn ra được.
Thẩm Thanh Ngọc không phải thánh mẫu, nhưng đối phương đã lao thẳng vào người cô rồi.
Ừ, còn trông có vẻ rất đáng thương.
Thẩm Thanh Ngọc giơ tay đỡ lấy đối phương một cái.

Một cánh cửa phòng riêng cách đó không xa mở toang, một gã đàn ông trung niên xanh mặt chạy tới muốn túm lấy cô gái kia.
Mặt mày Thẩm Thanh Ngọc lạnh lùng, lấy túi ngăn cản bàn tay của người kia.
Gã đàn ông giận dữ: "Cô là ai? Tôi khuyên cô đừng nên xen vào việc của người khác!"
Gã đàn ông nói xong bèn tiếp tục thò tay muốn kéo cô gái.

Thẩm Thanh Ngọc hơi nhíu mày một cái rồi thẳng chân cho gã kia một đạp.
Gã đàn ông kia bị đạp ngã trên mặt đất, ôm bụng nhe răng trợn mắt: "Con đàn bà thối tha này! Mày có tin bố mày đánh..."
Lời còn chưa dứt, Thẩm Thanh Ngọc đã trực tiếp nhấc đôi chân dài lên.


Gã đàn ông co rúm người lại, hơi sợ hãi không dám khiêu khích cô nữa mà chỉ hung tợn nhìn về phía cô gái: "Cô có muốn làm nữa không hả?
Không muốn làm cũng phải quay lại rót trà giải thích với tổng giám đốc Vương.

Nếu không cô có muốn về cũng không về được đâu!"
"Tôi không muốn, tôi không làm! Tôi từ chức! Tôi không làm nữa! Cô à cứu tôi với, cứu tôi với.

Tôi chỉ mới tốt nghiệp đại học, gã kia gạt tôi tới đây làm việc, ai biết gã lại muốn tôi đi ngủ với khách..."
Mặc dù cô gái chỉ nói dăm ba câu nhưng Thẩm Thanh Ngọc cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.

Cô cầm di động lên ấn gọi "110" rồi nói với gã đàn ông kia: "Xã hội bây giờ mà còn dám ép buộc người ta đi tiếp khách.

Chậc, ông muốn tôi báo cảnh sát hay là muốn tự mình cút?"
Gã đàn ông ôm lấy cái bụng vừa bị Thẩm Thanh Ngọc đạp cho một cái, căm giận mắng vài câu rồi cuối cùng vẫn quay về phòng riêng..