Thượng Cổ

Chương 48



Trên không Kình Thiên trụ, một tia kim quang hư hư ảo ảo, khoảng không gian đã từng âm u hoang vắng được nhuộm lên sắc thái lưu kim, lưu quang bao trùm lên mấy dặm xung quanh, luồng khí tức cường thịnh mà lãnh mạc ấy khiến cho người nhìn sinh ra sợ hãi.

Trường bào xanh sẫm in lên màu sắc u ám loang lổ, thân ảnh trên bàn tọa giữa không trung Kình Thiên trụ bất động tựa núi, mi mắt hơi khép lại, tóc dài đen như mực không gió tự bay, lưu quang kim sắc tràn ra từ nơi chân tóc.

Chỉ là tĩnh tọa như vậy, liền có thể sinh ra một cỗ uy thế ngạo nghễ duy ngã độc tôn trong thiên địa, chẳng trách hai giới tiên yêu gần đây lại yên tĩnh như vậy, nơi giao giới này hẳn là một chút binh đao cũng không động tới.

Phượng Nhiễm hạ xuống bên ngoài kim quang, nhìn Thanh Mục đang ngồi giữa không trung, thần tình chăm chú, kim quang trên người Thanh Mục so với một năm trước lại càng mạnh mẽ, chậm rãi quan sát kim sắc đang dần lan rộng trên mái tóc đen phía sau lưng hắn, nàng khựng lại, nhưng vẫn nhịn không phát ra tiếng..

Trên người Thanh Mục có quá nhiều bí mật, căn bản không thể dùng những lý lẽ thông thường để giải thích được.

Hắn từ khi là thượng quân đã có thể đi lại tự do trong Liễu Vọng sơn, không chỉ được truyền thừa Chích Dương thương, còn trải qua Cửu thiên huyền lôi trên Thanh Long đài, trong cơ thể thậm chí còn ẩn chứa yêu lực khó xác định, còn có.. Cổ Quân thượng thần khoan nhượng và dung túng đối với hắn vô cùng khác thường.

Đây không phải điều mà một tiên quân bình thường có thể làm được, nhưng hắn lại vẫn cứ mơ hồ với lai lịch của chính mình..

"Phượng Nhiễm."

Tiếng gọi khẽ trầm thấp truyền vào trong tai, Phượng Nhiễm hồi thần, ngước mắt nhìn về phía Thanh Mục, nhưng lại bị giật thót bởi màu đỏ tươi mơ hồ trong đôi mắt vàng kim của hắn, mới chỉ có một năm mà thôi, hấp thụ yêu lực vào trong cơ thể, đây chính là cái giá phải trả hay sao?

"Thanh Mục.." Phượng Nhiễm dừng lại, giấu đi thần sắc, nói: "Vẫn còn trăm năm, ngươi không cần quá vội vàng."

Nếu như phải thành ma để trả giá đổi lấy quyền tự mình làm chủ đưa Hậu Trì trở về tam giới, Hậu Trì tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Thanh Mục ngưng thần, nhìn khoảng không gian mênh mông phía sau Kình Thiên trụ, trầm giọng lắc đầu: "Phượng Nhiễm, thời gian trăm năm quá ngắn, nếu như không làm vậy, e rằng sẽ không thể tấn vị trước khi Hậu Trì trở về được."

Hắn ở dưới Kình Thiên trụ, phát hiện có thể dễ dàng biến yêu lực thành của chính mình sử dụng, tuy rằng không biết tại sao, nhưng lại vô cùng cao hứng, trong tam giới, chỉ có thượng thần mới được coi là tồn tại chí tôn, nếu như trước kia hắn là thượng thần, nhất định có thể bảo vệ Hậu Trì dưới uy bức của Thiên đế Thiên hậu và Yêu hoàng.

Phượng Nhiễm khẽ thở dài, thấy Thanh Mục thần tình kiên định, liền thay đổi chủ đề: "Chỉ cần ngươi tọa trấn tại đây, hai giới tiên yêu sẽ không phát sinh rắc rối, chờ đón Hậu Trì trở về, ngươi vẫn sẽ can dự vào tranh chấp hai giới chứ?"

Thanh Mục lắc đầu, đôi tay khẽ nâng lên gõ gõ trên đùi: "Chờ Hậu Trì trở lại, ta sẽ đưa nàng về Liễu Vọng sơn, tranh chấp giữa hai giới ta sẽ không nhúng tay vào, có điều.." Hắn dừng lại một chút mới nói: "Bây giờ Cảnh Chiêu thế nào?"

"Bị nhốt trong Tỏa Tiên tháp, Thiên đế hạ dụ lệnh, không đủ vạn năm không thể ra." Phượng Nhiễm dường như đã sớm đoán ra Thanh Mục sẽ hỏi một câu như vậy, rất nhanh liền trả lời, dừng lại một chút không nhịn được nói: "Thanh Mục, lần này Thiên đế thực sự phẫn nộ, sẽ không dễ dàng thả Cảnh Chiêu ra khỏi Tỏa Tiên tháp đâu, nếu như không suy tính chu toàn.."

Nàng thực tại không biết nên khuyên bảo như thế nào mới tốt, Cảnh Chiêu vì trách nhiệm của bọn họ mà bị nhốt trong Tỏa Tiên tháp, nhưng sau đó Hậu Trì lại bị bức phải lưu đày nơi chân trời, vì vậy muốn nàng tới cầu xin Thiên đế, ngàn vạn lần nàng cũng không nguyện ý.

"Ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ giải quyết." Thanh Mục xua xua tay, dưới thiên môn Cảnh Chiêu dùng thân mình để che chở giúp hắn trốn thoát, e rằng phần ân huệ này, sớm muộn gì cũng phải trả.

Thấy Thanh Mục thần tình xa xăm, Phượng Nhiễm do dự một lúc mới hỏi: "Thanh Mục, ngươi có biết.. Hậu Trì lưu đày ở đâu không?"

Thanh Mục hồi thần lại nhíu mày, sau khi dừng một lúc mới nói: "Với linh lực hiện nay của nàng ấy, căn bản không tra ra được, Cổ Quân thượng thần có nói qua Hậu Trì bây giờ đang ở đâu không?"

Thấy Phượng Nhiễm lắc đầu, Thanh Mục nhíu mày càng chặt, màu đỏ tươi trong mắt cũng bất ngờ sâu thêm.

Cảm giác được luồng linh lực mạnh mẽ lan ra khắp người hắn, thậm chí còn có xu thế đầy tràn, Phượng Nhiễm thần tình hơi ngưng lại, không tiếp tục nói nữa.

"Về sau e rằng ta không thể thường xuyên tới được." Nàng cong khóe môi, nở một nụ cười miễn cưỡng, uể oải duỗi lưng: "Lão đầu tử giao Thanh Trì cung cho ta, đến hiện tại có rất nhiều tản tiên tìm tới, cho nên ta rất bận."

Trong mắt Thanh Mục dâng lên vẻ ấm áp, nhìn Phượng Nhiễm nói: "Thanh Trì cung và Liễu Vọng sơn phải nhờ ngươi rồi." Thanh Trì cung xưa nay không hỏi thế sự, Phượng Nhiễm lại là một người không chịu ràng buộc, bây giờ nguyện ý chịu khó nhẫn nhục ở lại Thanh Trì cung, nhất định là bởi vì Hậu Trì.

"Ngươi thực sự không xem mình là người ngoài! Còn chưa bước vào cổng Thanh Trì cung đã coi mình là con rể mà sai sử, thôi bỏ đi, ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa, ta vẫn nên trở về thôi." Phượng Nhiễm gật gù đắc ý ném lại một câu, vẫy tay với Thanh Mục rồi bay đi xa.

Nhìn Phượng Nhiễm biến mất nơi xa, Thanh Mục quay đầu, ánh mắt lướt qua những vì sao khắp bầu trời, rất lâu sau, mới chậm rãi hồi thần, một lần nữa khép mắt.

Thân ảnh hắn trên bàn tọa ngay dưới Kình Thiên trụ, vĩnh viễn như mang theo một loại thê lương du cửu (lâu đời).

Mười năm sau, Thiên Hữu đại lục, dưới chân Ẩn sơn.

Một thanh niên trên người mặc bố y cầm theo hạt sen nhìn đồng tử cách hắn một thước, vẻ mặt tươi cười lấy lòng: "Bích Ba, nhìn xem, ta mang cái gì tới cho ngươi này!"

Đồng tử trên người mặc cẩm bào màu bích lục, giữa eo phối thêm noãn ngọc, mái tóc buộc chỉnh tề ở sau đầu, môi đỏ răng trắng, đôi mắt to tròn ngước lên, hoàn toàn là bộ dáng tiểu công tử nhà thế gia, nó vênh váo tự đắc nhìn thanh niên cách đó không xa, hừ giọng nói: "Chẳng qua chỉ là mấy hạt sen mà thôi, Bách Lý, ngươi thực sự xem ta như phàm phu tục tử chưa từng thấy qua sự đời hay sao? Bớt mang mấy thứ này tới lừa gạt ta đi!"

Nghe thấy mấy lời ngang ngược này, Bách Lý Tần Xuyên không mảy may khó chịu, vẫn tươi cười đầy mặt, hắn lấy một cái hộp trong lòng rồi mở ra, lập tức một mùi hương thanh lãnh kỳ lạ bay tới, lông mày Bích Ba khẽ động, nhìn nhìn cái hộp trong tay hắn, ánh mắt lập tức trở nên sáng rực, nhưng vẫn không dựa vào quá gần.

Giữa hai người chỉ cách nhau có một thước, nhưng lại là hai thế giới khác biệt.

Một nơi ấm áp như mùa xuân, sắc xanh mơn mởn, một nơi như hàn đông tháng chạp, băng lãnh khắc nghiệt.

Bách Lý Tần Xuyên run lẩy bẩy, nhấc chân tiến gần mấy bước, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại trước mặt Bích Ba: "Bích Ba, đây là Thiên sơn tuyết liên mà Tái Ngoại (phía Bắc Vạn Lý trường thành) cống hiến cho phụ vương của ta, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.." Hắn dừng lại, đáy mắt có mấy phần u ám: "Ngươi cũng không cần lo lắng rằng ta sẽ cầu xin ngươi đưa ta vào trong đâu, đã mười năm rồi, những năm này thân thể của phụ vương ta vẫn luôn không tốt, đã đến lúc ta nên trở về rồi." Hắn vừa nói vừa cẩn thận dè dặt mà nhìn Bích Ba, che đi vẻ ranh mãnh nơi đáy mắt, mười năm chung sống, tính tình của tiểu tiên đồng này hắn còn không thể hiểu thấu hay sao.

Nghe thấy lời này, Bích Ba lập tức thu lại vẻ ngạo nghễ nơi khóe miệng, nó quay đầu nhìn thanh niên gần trong gang tấc, đôi mắt đen nhánh xoay tròn.

Ngoại trừ người kia, khắp Ẩn sơn này chỉ có nó và Hậu Trì tiên quân là hai vật sống có thể nói chuyện, nếu như tên này đi mất.. Mặc dù thoạt đầu nó không thích mấy kẻ phàm phu tục tử ấy xông vào, nhưng Bách Lý Tần Xuyên này giống như cao dược làm từ da trâu dính chặt mười năm bên ngoài núi, những ngày cãi cọ ẩu đả thoáng cái cũng thành quá khứ rồi.

Bây giờ hắn muốn đi, thực ra cũng có một chút tiếc nuối, càng huống hồ.. Hậu Trì tiên quân những năm này không phải là chưa từng chú ý tới hắn, nghĩ tới đây, Bích Ba hất mắt về phía Bách Lý Tần Xuyên, nói: "Nếu như tiên quân đồng ý gặp ngươi, ngươi còn muốn đi chứ?"

Đáy mắt của Bách Lý Tần Xuyên dâng lên sự kinh hỉ, vội nói: "Bích Ba, ngươi có biện pháp?"

Bích Ba lắc lắc đầu, quay lại, đáy mắt chứa đầy hồ nghi: "Phụ vương ngươi không phải bệnh nặng sao, ngươi tại sao còn cao hứng như vậy?"

Bách Lý Tần Xuyên lúng túng xoa xoa tay, ném chiếc hộp trong tay vào trong phạm vi Ẩn sơn, hướng Bích Ba cười cười: "Tiên quân đại năng, tất sẽ bảo vệ cho phụ vương ta bình an trường thọ."

Bích Ba liếc hắn một cái, nhìn Thiên sơn tuyết liên trên mặt đất, khua tay, liền thu vào trong ống tay áo, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn kiên quyết, nói: "Loại chuyện nhỏ này há có thể làm phiền tới thần quân, bổn tiên quân cũng có thể làm tốt."

Nói xong liền biến mất ngay tại chỗ, chỉ còn lại Bách Lý Tần Xuyên ngốc nghếch ngồi xổm dưới chân núi nhổ cỏ khô trên mặt đất.

Thần quân? Bách Lý Tần Xuyên khựng lại, nhớ tới bóng lưng từng thoáng qua mấy lần, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu, cũng không biết là vị sư tỷ nào nhỉ?

Canh giữ ở nơi này mười năm, xem ra lão thần tiên ẩn cư tại đây cuối cùng cũng nguyện ý tiếp nạp hắn rồi.

Hắn sinh ra tại vương phủ, mặc dù được nuông chiều từ nhỏ, nhưng lại thông minh linh lợi, Bích Ba đã buông lỏng phòng vệ, nghĩ tới hẳn là vị chủ nhân trong núi kia cũng có hứng thú với hắn không chừng.

Đỉnh núi vàng rực một mảnh, trên chiếc bàn đá dưới tán lá phong khắc hình dạng một bàn cờ, bên trên bày xiêu vẹo trận thế hai bên trắng đen đối chọi, khói thuốc súng đâu không thấy, chỉ thấy thật yên bình mà trầm tĩnh.

Thanh niên ngồi bên phải dung nhan tuấn mỹ, có vẻ khuynh thành, toàn thân trường bào đỏ tươi, đung đưa trên mặt đất, đai gấm xanh lam hờ hững thắt giữa eo, có thể nhìn ra mấy phần phóng khoáng ung dung tự tại, hắn lúc này so với ngày trước đột ngột xuất hiện trên Liễu Vọng sơn nhiều thêm một tia thanh nhã, nhưng vẻ yêu dã thấm tận xương cốt lại không mảy may giảm bớt, chỉ nhìn thoáng qua, còn có dáng vẻ đoan chính phong hoa tuyệt đại.

Nữ tử mặc thường phục màu đen sẫm ngồi đối diện hắn, dung mạo bình thường, nàng cúi thấp đầu, hàng mi hơi khép, ngồi bất động như một lão tăng đang nhập định, quân cờ trong tay vuốt ve hồi lâu cũng không hạ xuống.

Thanh niên áo đỏ chống cằm cười ngâm nga, đợi một lúc, vẫn không thấy người đối diện có ý định hạ quân, chỉ đành gõ gõ mặt bàn, phát ra một tiếng trầm đục, kéo dài thanh điệu nói: "Sao vậy, Hậu Trì, nàng lại muốn đi lại hay sao?"

Thanh âm rõ ràng trầm tĩnh, Hậu Trì nhíu mày, mặt không biến sắc cầm một quân cờ trắng trên bàn thay đổi một nước, rồi mới hạ quân đen trong tay mình xuống, nói: "Tịnh Uyên, huynh đi nước cờ này không ổn cho lắm, ta thay huynh đổi lại."

Nàng thần thái tự nhiên, đem cái việc đã làm vô số lần trong mười năm qua làm lại một lần nữa, khiến cho Tịnh Uyên không thể phát hỏa dù chỉ một chút, hắn nhìn quả trứng đặt bên cạnh bàn cờ, than thở: "Chơi cờ như vậy thì còn ý nghĩa gì chứ, nàng cũng sắp làm mẫu thân rồi, tại sao vẫn thích chơi xấu như vậy?"

"Huynh đường đường là một thượng thần, nhường ta một chút thì có làm sao." Nhẹ nhàng một câu nói, lại khiến cho Tịnh Uyên phải cứng họng, hắn rầu rĩ nhìn Hậu Trì phía đối diện, nói: "Tới bây giờ nàng vẫn không muốn biết lai lịch của ta sao?"

"Không muốn." Hậu Trì ngẩng đầu, cười híp mắt nhìn hắn, một tia giễu cợt lóe qua nơi đáy mắt thanh lãnh: "Tịnh Uyên thần quân phong tư xuất thế, Hậu Trì theo không kịp, cho nên cam nguyện trở thành một hạt cát bên người thần quân, tránh cho rất nhiều nữ yêu quân trong yêu giới buông lời gièm pha về Hậu Trì."

"Ý gì đây?" Tịnh Uyên nhướng mày, cong khóe miệng: "Nàng cũng có lúc sợ hãi hay sao?"

"Đó là đương nhiên." Hậu Trì ngồi nghiêm chỉnh, diện mạo bình tĩnh: "Ta khiến cho chúng nữ tiên quân trên tiên giới mất đi một người phu quân tốt đã cả ngày lo sợ bất an, lại chặt đứt kỳ vọng của nữ yêu quân yêu giới, há không phải tội lỗi quá sao?"

Tịnh Uyên giãn mày cười khẽ, che đậy vẻ hứng thú nơi đáy mắt, hạ xuống một quân cờ và không tiếp tục nói nữa.

Hậu Trì liếc nhìn hắn, ôm lấy quả trứng rồi chống cằm tiếp tục suy nghĩ nước đi.

Mười năm trước Tịnh Uyên đột nhiên xuất hiện tại Ẩn sơn, mang tới tình hình hiện tại của Thanh Trì cung, lão đầu tử cùng với Thanh Mục và Phượng Nhiễm. Thời không loạn lưu khiến cho chúng tiên chùn bước, ngay cả Thiên đế và phụ thần cũng không dễ dàng tiến vào, nàng nhận phần tình ấy của hắn, tuy rằng bất tiện, nhưng rốt cuộc vẫn là bạn cũ, hắn không đi, nàng cũng không cản được, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp xúc với nhau như vậy, cũng may hắn không thường xuyên tới, mười ngày nửa tháng mới hiện ra tung tích, chơi một bàn cờ, uống một bình rượu rồi sau đó biến mất không thấy tăm hơi.

Nhưng mà.. Có thể đi lại tùy ý trong thời không mà ngay cả phụ thần cũng phải dừng bước, thì làm sao có thể là người thường cho được, nghĩ tới trận đại thắng của tiên giới ngày trước, Thiên đế vậy mà lại từ bỏ yêu giới dễ như trở bàn tay, đình chiến nghìn năm, hẳn là bởi vì hắn, chỉ cần trong yêu giới cũng xuất hiện thượng thần, tam giới này liền không còn là cục diện tiên giới độc tôn nữa rồi.

Lai lịch của hắn, hắn không nói, nàng cũng chưa từng hỏi.

Chỉ là Tịnh Uyên này, nói tới cũng thực là một người kỳ lạ, hắn chưa từng đàm luận bất cứ chuyện gì trong tam giới với nàng, ngoại trừ tán gẫu về hoa cỏ Ẩn sơn, thì chỉ cùng nàng chơi cờ, thẩm trà, cứ như vậy thoáng một cái, đã là mười năm.

Mặc dù trên miệng không nói, nhưng Hậu Trì biết, mười năm thời gian, cuối cùng cũng sinh ra một chút ngầm hiểu.

Chuyện nàng không muốn nói tới, hắn cũng chưa từng hỏi.

Cả hai người đều rất rõ ràng, tiên yêu sớm muộn sẽ nổ ra chiến tranh, Thanh Trì cung cũng sẽ bị cuốn vào, thế sự khó lường, còn không bằng ngay lúc này đối xử với nhau như những người bạn bình thường.

Chỉ là, mỗi lần nhớ tới lai lịch của hắn, nàng lại luôn cảm thấy bất an, nhất là khi nhớ lại luồng kim sắc xuất hiện trên người Thanh Mục trước lúc lưu đày lại càng như vậy.

Có những lúc, nàng thậm chí còn nghĩ, những điều nàng vẫn luôn tâm niệm rằng Bách Huyền sẽ biết.. Liệu Tịnh Uyên có thể trả lời cho nàng hay không?