Tiên Hồ

Chương 3: Lôi Thôi Đạo Nhân (3)



Hôm nay nhìn thấy lão đạo sĩ lôi thôi, Tiêu Phi trăm đường khó giải, không hiểu sao lão có thể ngăn lại viên đá, để nó không đánh vào mình.

"Không biết lão đạo nhân kia có lai lịch gì? Dường như tỷ muội Việt Khinh Hàn và Mạnh Điền Trúc có quen biết lão, có điều quan hệ không hòa thuận cho lắm. Chẳng lẽ lão ấy là tà ma ngoại đạo, hoặc là yêu quái luyện thành tinh?"

Bình thường đọc quá nhiều sách về thần ma chí dị, những suy nghĩ quái lạ trong đầu y hiện lên ngày càng nhiều, những suy đoán về lão đạo nhân cũng ngày càng kỳ quái.

Tiêu Phi suy nghĩ một hồi thì bất giác chìm vào giấc ngủ. Đến khi y tỉnh dậy thì trời đã sáng. Vừa mở mắt ra, Tiêu Phi tùy tiện mặc đại một bộ y phục, sau đó chạy ra khỏi cửa, ngay cả mẫu thân gọi ăn sáng cũng không lên tiếng đáp trả.

Tiêu Phi nghĩ ngợi lung tung cả đêm, bỗng nhớ đến một chuyện: "Nửa đêm sau khi rời khỏi Bạch Thạch Trấn, lão đạo nhân đó sẽ nghỉ chân ở đâu ta? Ngoài Bạch Thạch Trấn, trong vòng mười dặm không còn hộ gia đình nào khác?"

Cảm thấy suy nghĩ của mình khá hợp lý, y vội chạy đến miếu thờ hoang nát ngoài trấn xem sao.

Y thầm nghĩ trong lòng: “Gần đây chỉ có một ngôi chùa đổ nát, tuy đã lâu không tu sửa, nhưng miễn cưỡng vẫn ở được. Lão đạo sĩ chắc chắn sẽ qua đêm ở đó. Hai tỷ muội Mạnh Điền Trúc không chịu dẫn ta tu tiên, chi bằng tìm vị đạo sĩ đó thử thử vận may. Một người đắc đạo thăng thiên sẽ có pháp lực vô biên, trường sinh bất lão, bao giờ cũng tốt hơn vất vả cả đời, trải qua sinh lão bệnh tử, cuối cùng mọi thứ tan thành hư vô."

Tiêu Phi ngựa quen đường cũ đi về phía ngôi chùa. Mấy chỗ này y đã chơi biết bao lần rồi, đúng là nhắm mắt cũng biết đường đến.

"Ơ, Nơi này kỳ lạ thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tiêu Phi ánh mắt sắc bén, chưa đến gần tiểu miếu đã nhìn thấy nơi đó bị một tầng sương mù đen dày đặc bao phủ.

Tiêu Phi gan dạ nhưng không dám hành xử lỗ mãng, y lập tức trèo lên đại thụ lớn, mượn lá cây xum xuê che đậy bản thân rồi âm thầm quan sát.

Ngoài đền, vài tia sáng trắng xanh giống như đèn điện và ngọn lửa, lượn lờ quanh màn sương đen, như thể muốn lao vào.