Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 162: Băng Bích Hạt Chu và Vong Thần Đại Địa



“Xèo xèo xèo ~~~~~~~~~~”

Tơ băng quấn vào nham thân thở phát sinh nhiều tiếng xèo xèo bốc khói, để cho Vong Thần Đại Địa biến thành một cỗ thạch khói mù trời, liền tại bên trong khói trắng đó, còn có cảm giác rằng cho dù Nham Thần này khổng lồ hơn nữa vẫn sẽ bị cắt hết thành trăm mảnh nát vụn.

Chỉ là không phải vậy, Vong Thần Đại Địa xác thực bá đạo cực điểm, nó gồng mình một cái thôi, trực tiếp đem toàn băng tơ chu trảo hóa thành bột mịn tan vỡ. Chu trảo tơ băng kia tràn ngập hủy diệt chi tức ở trên người nó cuồng cuồng oanh tạc vẫn như cũ không thể khiến được tòa thánh sơn này tổn hại một chút hao mòn.

Nên nhớ rằng Băng Bích Hạt Chu sức công phá đều hơn hẳn một cái cấm chú phổ thông, có thể này con đại nham Thần Tường kia thân thể thực sự quá mức cứng rắn, loại kia nhìn qua tầng tầng vết thương chẳng thể ảnh hưởng nổi với cả thân thể nó, gần nửa cũng bất quá là một cái móng tay hoa ngân quệt quệt.

Mạc Phàm đuổi đánh Băng Bích Hạt Chu vào trung ương khu vực, xuyên qua từng lớp không gian ban nãy hắn tạo ra mà đánh, dù hơn phân nửa là nãy giờ dưỡng sức lấy, không trực tiếp so chiêu với Côn Lôn vị này mà chủ yếu đem mình sí hỏa quấy nhiễu bên ngoài, vẫn tại không gian chi nhãn bên trong chưởng khống toàn bộ, giảm tối đa thiệt hại cho lang quân đoàn.

Tràng tranh đấu, không nhìn thấy bất kỳ máu tươi, Mạc Phàm không chạm được vào người của Băng Bích Hạt Chu, nàng tự nhiên sẽ không thể bị thương. Mà ở chiều ngược lại, hắn đồng dạng sẽ không chảy máu, hết thảy huyết dịch đều được Tiểu Mei chữa trị xong, càng được Bạch Ngân cắm rễ sinh trưởng chuyển hóa thành sức mạnh đáng sợ, dần dần kéo dãn ổn định lại ma năng của mình.

Nhưng chính là một trận chém giết không có một giọt máu như vậy, vẫn có thể cảm nhận được khốc liệt, có một ít Hải Hàn Chu hay Thương Lang xấu số bị chạm phải sóng kích rơi mất đầu, thi thể không đầu bị thả vào đường hầm không gian cũng không biết trôi lạc đi đâu. Một ít khác thì bị trực tiếp va nát, hóa thành vô số đá vụn rơi trên khe hở nham thạch, cũng không ít trực tiếp bị thú khí khổng lồ ép thành bụi bặm, tung bay trong gió.

Mạc Phàm vừa đánh vừa chú trọng tạo ra một cái điểm sóng âm chỉ dẫn cho Vong Thần Đại Địa khu vực của mình, hắn chính là dĩ nhiên muốn tạo một cái chi lồng dẫn dắt, dưới thời điểm thích hợp, để cho Vong Thần Đại Địa kết thúc cuộc chiến này.

“Lóe lóe lóe loé~”

Mất khoảng thời gian không quá dài, đồng tử Vong Thần Đại Địa cuối cùng cũng thấy được cột sóng Mạc Phàm để lại.

Vong Thần Đại Địa gầm gừ chuyển mình, nó không có chân, hết thảy lơ lửng là một cái thân người to lớn mang chiến khải Thần Tường mảnh vỡ, hai cánh tay như hai nhánh dãy đèo vô tận, rõ ràng vừa mở ra thôi đã hoàn toàn che đậy một khoảng trời, mặt đông cùng mặt tây Cố Đồ, đều bị huyết nham cùng phù sa to lớn bao phủ, một chút không thấy được phần cuối.

Nham Thần ánh mắt lạnh lùng quét qua, khóa chặt Băng Bích Hạt Chu đang cùng Mạc Phàm trước mặt, đột nhiên một tay nhấc lên cao, rướn vai lấy đà, dồn lực hết thảy cơ bắp lực lượng bản thân vào tấn quyền trên đầu nắm tay. Gân guốc khắp cơ thể của nó trương lên, phập phồng nham diễm, thập phần mờ ảo giống với thân ảnh Huyết Nham Ngạch Long đang phì phà ngâm xướng.

“Hống ~~~~”

“Oành ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!”

Một tiếng vỡ tan thanh âm, là một vụ nổ giòn tan đến thủng màng nhĩ trên diện rộng; giống như là bị bom nổ tung, nháy mắt trong tại bình nguyên ra cực kỳ khủng bố nổ mạnh lực.

Đại địa trọng quyền chính là đem thần thánh man di bùng nổ tất cả ra, trọng quyền đấm xuống đại địa, đại địa trực tiếp hóa thành một mảnh bùn nhún lên nhún xuống như từng đợt sóng ngoài kia đại dương đánh vào.

Khác biệt ở chỗ, sóng đại dương này không phải là thủy tức hình thành, trên thực tế, nó là từ dung tương, nham thạch, phù sa từ địa tâm lòng đất nhô lên cao, phản ứng xung kích hóa thành dung tương sóng thần lan rộng ra theo bán kính vài chục, vài trăm cây số.

Mảnh sâm lâm kéo dài từ Cố Đô hoành du ngoại than vốn dĩ chỉ còn thưa thớt cây con, giờ khắc thành liền bị sóng nham cuốn khô khóc thành sa mạc hoang tàn. Dưới sa mạc, xuất hiện không đếm xuể vết nứt, làm cho xung quanh địa phương Thần Tường nhất thời không cách chịu đựng được, trực tiếp sụp đổ xuống hàng ngàn, hàng chục ngàn mét sâu trong lòng đất, bóc tách lớp vỏ ra bên ngoài, rung chấn muốn toàn bộ lãnh thổ Hoa Hạ đều cảm nhận được.

Này vừa nãy cũng là một cái trọng quyền hết sức của Vong Thần Nham Thần. Vết rách từ đại địa xẹt qua, khuếch tán đến một trong số những mảnh không gian chứa 700 đầu Hải Hàn Chu xấu số, lập tức mảnh không gian ẩn giấu này bị chia năm xẻ bảy ra.

Yêu nhện trước lực lượng này lập tức hoảng sợ một mảnh chạy tứ tán, bởi vì chúng hiểu rõ, kẻ trước mặt đây thực lực xé đến vết rách căn bản là không có cách chống đối, một khi nứt qua, cơ thể Hải Hàn Chu cũng theo đó nứt vỡ.

Vong Thần Đại Địa vừa toàn lực ra tay, triệt để hóa thành một mảnh thưa thớt thiêu đốt sinh cơ, doạ người cực kỳ, bao quát tinh anh quân chủ đều là tùy ý thuấn sát, xé nát.

Tuyệt đối Đế Vương cảnh giới, còn là cường giả trong số chân chính Đế Vương cảnh giới!

Vong Thần Đại Địa khai sinh trên lớp thổ nhưỡng xung quanh Thần Tường, càng có một ít mảnh vỡ Thần Tường, dĩ nhiên sẽ tồn tại Thần Long huyết mạch bên dưới. Mảnh đất nơi đây ngàn năm vong linh chi chiến, lấy sơn cốt vong linh làm xương sống lực lượng, đem Tà Thần máu mủ nuôi dưỡng hình thành.

Ác ma dẫn tâm, khải giáp bán thanh long, xương cốt vong linh bất tử, da thịt là nham mạch lãnh thổ. Đây cũng là con cưng tạo hóa hình thành rồi.

Mạc Phàm cũng là bị phen chấn động làm cho giật mình. Hắn suýt chút đều bị cuốn theo Băng Bích Hạt Chu chìm vào thủy triều nham thạch đi. Nếu như nói chậm một cái chớp mắt thoát thân, như vậy, ngay sau đó bùng nổ lại đã tràn ngập hỗn loạn hương vị, không biết bản thân có bị mất đẹp trai đến cỡ nào.

Lại nói may mắn mình không gian hệ cường đại hơn Vong Thần Đại Địa một ít, bằng không, rất có thể Nội Thành Cố Đô sẽ không có giữ được, biến thành một mảnh sa mạc tương đương.

Một quyền này của Vong Thần Đại Địa, xem như đã đạt hơn phân nửa “Thánh Hỏa Tịnh Thế” của Mạc Phàm giáng xuống Địa Trung Hải lúc còn ở Thánh Thành.

“Cộc cộc cộc ~~~”

Băng Bích Hạt Chu không may mắn như vậy, nàng ban nãy đều bị lừa đứng trong trung tâm xung kích, toàn thân thể gần như hưởng trọn tấn quyền trời giáng, lao vào sâu trong từng khối từng khối nham thạch dạng mảnh và nham thạch như trường mâu đan xen..

Nàng dùng tám chân nhện cứng rắn của mình bò ra từ đống đổ nát, cơ thể nàng mới đây thôi còn yếu ớt từ từ trượt lên trượt xuống, trên người chi chít vết bỏng ma nham, còn lấm tấm xương cốt vong linh cắm vào.

Nàng nằm trên một toà cốt sơn, đầu lâu, xương sườn, xương ngực, xương đùi, xương ngón chân... Những này ngổn ngang chồng ở cùng nhau, cũng là bất thình lình tạo thành một toà cốt sơn, bị cuốn chung vào với trận xung kích mà hình thành.

“Cạch!!”

“Á a aaaaaaaa!!”

Băng Bích Hạt Chu tự nhiên giẫy dụa rất mạnh, một trận thống khổ gào thét thống khổ không kể sao cho hết; nàng từ lúc nào đều không biết Mạc Phàm đã đến bên cạnh của mình. Hắn máu lạnh nắm lấy chân nhện kia nâng lên, trực tiếp giẫm lên mông nàng, tay vặn gãy xuống từng cái từng cái chân một.

“Khốn… kiếp... ta muốn cắn chết ngươi, ta muốn đem ngươi nghiền nát linh hồn, để cho..”

“Á a aa aaaaa!!!”

“Cái vừa nãy là của Mục Ninh Tuyết, ngươi khuẩn trùng làm cho nàng chịu khổ không ít. Còn cái này là của Diệp Tâm Hạ, nàng vì ngươi mà lao tâm đem mình thần lực không ít tạo ra thuốc giải. Còn cái này dĩ nhiên là của ta nhi tử!" Mạc Phàm lãnh thanh nói ra.

“Roạt ~~~”

“A a~~~~~~~!”

Chịu khuất nhục, Băng Bích Hạt Chu lúc này càng biểu hiện táo bạo đến cực điểm, giống như là muốn đem tất cả mọi thứ trên thế giới này xé nát, hai con ngươi đỏ chót muốn xuất huyết cả ra

Thú khí cuồn cuộn, tại đế vương bên dưới yêu thú càng có cái tôn nghiêm không gì sánh được của nó, Băng Bích Hạt Chu bị Mạc Phàm giẫm đạp lên không nói, càng đem ba chi mâu bẻ xuống cho gãy, xé toạc ra một lớp da thịt trên lưng, nàng là bị vũ nhục đồng dạng, gào thét lên chấn động đến mức một ít đá tảng khu vực đều dồn dập gãy vỡ rơi xuống.

"Của Nam Giác này, của Ngải Giang Đồ này, của dân chúng trên thế giới này..." Mạc Phàm tiếp tục không có một chút lòng vị tha đối với tội nghiệt của Băng Bích Hạt Chu.

Băng Bích Hạt Chu đau đến thảm thiết, nàng bất quá đều uy nghiêm cuối cùng muốn vứt bỏ rồi, theo tình huống không ngừng biến hóa, triệt để đối với Mạc Phàm càng là thù hận cực điểm, nhưng bên trong thù hận càng là sợ hãi cái sinh linh nhân loại đó.

Mỗi một cái chân nhện đều được tu luyện đến mức cường hãn tồn tại, vậy cũng là ngàn năm Thần Khí, để cho Băng Bích Hạt Chu vươn mình lên đỉnh cao trong tháp sinh vật sống.

Mạc Phàm rõ ràng, bằng sức lực của một mình nàng, dĩ nhiên có thể đối chọi với một nhánh ba, bốn đế vương bình thường. Đổi lại tại Ma Đô khi đó, nếu như thêm một cái Băng Bích Hạt Chu thả ra ngàn đầu quân chủ. Tuyệt đối toàn quân sẽ bị diệt, tuyệt đối không chỉ Ma Đô, mà cả Đĩnh Thành bên cạnh cũng sẽ chìm vào biển máu.

Băng Bích Hạt Chu thực lực nhất định không thể nào ngang hàng chính thống đế vương được, nàng chắc chắc đã cùng cấp độ với Lãnh Nguyệt Yêu Mâu Thần, bất quá vẫn còn có khoảng cách nhất định.

Nếu không phải nàng thả ra toàn bộ đàn con của mình, làm cho dinh dưỡng trong người mất đi cực nhiều, chưa có lại phục hồi. Bằng không, Vong Thần Đại Địa một kích kia, tuyệt đối không có khả năng đả bại nàng, cũng tuyệt đối nàng sẽ sớm đem Nham Thần tận diệt.

“A….a...!!!”

Tám cái chân nhện hết thảy bị bẻ xuống.

Băng Bích Hạt Chu đau đớn đến trực tiếp ngất đi, nàng cả tấm lưng cũng bị rách thành nhiều mảnh, dịch xanh chảy ra ngấm vào đại địa, đại địa lập tức hoen ố hóa thành nhũn bùn.

Bất quá Băng Bích Hạt Chu không có chết, nàng bắt đầu đóng kén lại, liền khả năng muốn tiếp tục vòng đời của mình.

“Đại ca ca, đừng có giết nàng!” Apase đột nhiên cất lời.

Tặng đậu