Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 2



Giai điệu hùng tráng của đại phong cầm lan tỏa như vẽ nên những vòng tròn đồng tâm. Ở hai bên đoạn đường trung tâm của thánh đường, những vị khách mặc lễ phục sang trọng ngồi chật kín chỗ ngồi, cả hội trường ngập trong vẻ trang nghiêm trang trọng. Xét về mặt hình thức, nó trông thật hoàn hảo đối với lễ cưới của gia đình Công tước. Có điều nó lại không có được sự hân hoan hay rộn ràng như lễ cưới ở bất cứ đâu.

'Mình nghĩ một đám tang còn trông thích hợp hơn.'

Thực sự là vậy. Cả khách của chú rể và khách của cô dâu đều có vẻ mặt u tối.

'Đừng có làm mấy vẻ mặt đó. Cho dù mấy người có khó chịu đến đâu thì đáng lẽ tôi mới là người duy nhất nên bày ra vẻ mặt đó chứ?'

Bây giờ cô sẽ phải đi giữa sảnh lễ đường lạnh tanh này và đứng cạnh người đàn ông sẽ giết cô.

"Bây giờ, xin mời Edith Rigelhoff tiến vào."

Vị linh mục, người có thể đến để làm lễ trong một đám cưới hoặc tham dự một đám tang, đã ra lệnh cho cô bằng một chất giọng ảm đạm. Cô đã tập luyện cả ngày hôm qua và hình dung nó trong đầu, nhưng cô cũng không thể không tránh khỏi lo lắng.

Cô nhón chân đá vào gấu váy và chậm rãi đi về phía trước, giống như khi cô đã luyện tập để đề phòng cho một cú ngã bất ngờ. Nhưng gấu váy cưới của cô không phải là vấn đề. Bộ ngực... Không, cô biết "tâm hồn" của mình to và đẹp, nhưng chúng bị lộ ra quá nhiều.

Hôm nay là lần đầu tiên cô thử nó và thầm nghĩ biết đâu thiếu một cái gì đó để che ngực chứ ai mà mặc vậy trời.

'Là người thích mặc gợi cảm đến đâu thì trong ngày cưới cũng không nên mặc một chiếc váy như thế này chứ?'

Chắc hẳn cô cũng không phải là người duy nhất nghĩ vậy, những ánh mắt nhìn về phía cô rõ ràng chứa đầy những cảm xúc tiêu cực. Không ưa, khinh miệt, coi thường, hay thậm chí là thèm khát.

Cô đi bên cạnh chồng, người đàn ông mà sau này sẽ rạch cổ cô, cắt xuyên qua bầu không khí nặng nề ấy cô thậm chí không thể cảm nhận được một chút ân huệ nào. Tất nhiên anh ta thậm chí còn không buồn nhướng mắt nhìn cô. Đối với anh, có lẽ anh cảm thấy đây như một lời nguyền hoặc hình phạt áp đặt lên anh.

'Hú, dù sao thì mình đã không bị ngã. Clear cảnh 1.'

Cô khẽ cúi đầu trước vị linh mục và thở phào một hơi nhẹ nhõm. Vị linh mục thờ ơ gật đầu và bắt đầu đọc lời cầu nguyện ban phước lành.

"Hết thảy mọi thứ trên thế giới này đều đang chúc phúc cho hai con, Đấng tạo hóa Hershan. Chúc cho đôi uyên ương nam thanh nữ tú này hôm nay sẽ tạo dựng nên một mái nhà hạnh phúc và ấm áp trong vòng tay của Đấng tạo hóa..."

Chậc... Cô không nghĩ mình sẽ có thể xây dựng một tương lai hạnh phúc hay ấm áp với người đàn ông này. Trong cái tình cảnh mà cô biết trước cái gã ghét cay ghét đắng cô này sẽ rạch cổ cô thì việc cô có thể có được "hạnh phúc, ấm áp" hay một "tương lai" là vô cùng phi thực tế. Về phần cô, không có cách nào để cô có thể từ chối hay lường trước tình cảnh này được.

Vì khi cô mở mắt ra thì cô đã trong vai một cô dâu mới sắp sửa kết hôn trong một tuần nữa. Cô cũng không rõ cái chuyện điên rồ này đã xảy ra như thế nào.

wattpad: 30June04

* * *

Họa vô đơn chí.

Ngày xui xẻo hôm đó đã diễn ra như này.

Nếu cô chỉ bị tấn công từ từng thứ một thì thứ tự đáng lẽ là bị đánh, cố tránh né rồi bình tĩnh lại, nhưng tiếc là tất cả đều lao vào cô cùng một lúc chỉ trong một ngày.

"Soona! Tôi đã nói với cô không được làm điều này rồi mà!"

"Vâng? Cái này là tiền bối Young-eun..."

"Tôi xin lỗi, trưởng phòng. Soona vẫn chưa giỏi làm việc với Excel. Tôi sẽ sửa lại ạ."

Ahn Young-eun đã đổ lỗi cho cô, cô ta là người luôn làm đủ trò hạch sách với hậu bối chỉ vì cô ta vào sớm hơn một năm. Quản lý Park đã in ra một bảng Excel lộn xộn rồi vung vẩy nó, trừng mắt tức tối nhìn cô ta và cằn nhằn cô một lúc trước khi quay đi. Cô nhìn Youngeun với vẻ mặt ngơ ngác, nhưng cô ta thậm chí còn không thèm nhìn cô, cứ thế ngồi xuống như thể cô ta rất mệt mỏi.

- Ahn Young-eun, để xem con hồ ly đó sống như vậy được bao lâu?

- Còn tôi biết là tôi sẽ ngủm trước rồi đây.

- Ugh... Tôi đã chửi rủa cô ta từ sáng rồi đó Soona. Vui lên đi!

Động lực để cô gia nhập công ty đơn giản là vì tiền, dẫu vậy cô cũng không kiếm được mấy ở đây. Có thể thấy qua việc cô đi mua cà phê vào cuối giờ nghỉ trưa nhưng vẫn đang khoanh tay ấm ức khi nghĩ về Youngeun. Đúng vậy, cô đang chìm trong mớ cảm xúc tồi tệ, nhưng cô đã quá quen rồi, chỉ biết thầm nghĩ đó đơn thuần là xui xẻo và cô xứng đáng hứng chịu.

Hôm đó là thứ Sáu, cô có hẹn với bạn trai sau giờ làm việc. Nhưng phải đến lúc tan sở cô mới nhận được tin nhắn hủy hẹn từ bạn trai.

- Em yêu! Hôm nay anh tăng ca nên phải làm việc vào cuối tuần. Anh xin lỗi. Gặp lại em vào tuần tới. Anh sẽ mua cho em thứ gì đó thật ngon để bù đắp nha.

Bỏ qua việc cô không thể gặp anh cả tuần, cô rất buồn khi biết rằng bạn trai của cô gần đây phải thường xuyên tăng ca làm việc vào cuối tuần. Sẽ thật đáng tiếc khi chỉ lủi thủi về nhà. Kể cả khi cô không ghé qua trung tâm thương mại XX, nơi hẹn gặp nhau hôm nay, hay kể cả khi cô không nhìn thấy bạn trai mình tay trong tay với một người phụ nữ khác thì cô đã có thể kết thúc một ngày bộn bề trong lẳng lặng...

Cô thẫn thờ nhìn bóng lưng bọn họ dần xa dần, và ngay khi họ hoàn toàn biến mất thì cô mới hoàn hồn lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.

- Anh nói anh phải làm tăng ca, vậy anh có biết người phụ nữ đi cùng anh là sếp của tôi ở chỗ làm không? Hai người tăng ca chăm chỉ quá ha. Vậy chúc anh làm việc cho đến chết luôn nha. Cút cho khuất mắt tôi nhờ. Sau này cũng đừng liên lạc với tôi nữa.

Kỳ lạ thay, ngay cả khi tận mắt chứng kiến bạn trai lừa dối mình nhưng cô lại không hề cảm thấy tay chân bủn rủn hay chực chờ muốn khóc. Thực tế thì cô thậm chí còn không buồn tức giận. Chắc hẳn trong tiềm thức cô đã lường trước được việc chia tay này.

'Bởi vì mình còn không xứng với anh ta...'

Anh ta là một người thật thà, lớn lên trong một gia đình khá giả và làm việc cho một công ty cũng khá lớn. Anh dễ mến, đẹp trai, cao vừa phải, thân thiện và có văn hóa. Không giống như cô, người luôn phải cố giấu đi cái nghèo nàn và xuất thân tầm thường thì anh là kiểu đàn ông luôn điềm tĩnh từ những điều nhỏ nhặt nhất.

Dẫu cô có thấy biết ơn vì một người đàn ông như vậy đã đối xử tử tế với mình thì không điều gì có thể lay chuyển được suy nghĩ "để xem kéo dài được bao lâu" của cô. Và cái "bao lâu" đó rốt cuộc đã đến vào hôm nay.

'Tiền khó kiếm mà. Cuối tuần này mình sẽ mua cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà mình đã cho vào giỏ hàng và sẽ vui vẻ đọc nó.'

Nghĩ như vậy đã giúp cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cô thích đọc tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng trước khi đi ngủ, nhưng khi không đủ tiền để tiêu vặt, cô đành phải đợi và đọc miễn phí mỗi ngày một chương.

Cô luôn làm như vậy, nhưng khi cô nghĩ cô có thể mua cho một vài cuốn tiểu thuyết trong giỏ hàng thì ngay lập tức bước chân của cô trở nên nhẹ nhàng, cũng phải nhờ ơn thằng khốn đó cắm sừng nên đỡ phải hẹn hò, tiết kiệm được ối tiền. Vì vậy mà cô đã lầm tưởng những điều tồi tệ của ngày hôm nay đã kết thúc.

"Mày đang làm gì đó? Lẹ cái chân nhanh lên!"

"A? Anh hai?"

Anh trai cô đang đợi cô ở cửa studio bên cạnh cầu thang dốc trong một tòa nhà tồi tàn dành cho nhiều hộ gia đình. Cô còn chưa tới gần nhưng mùi rượu đã xộc vào, người cô cứng đờ.

"Ê, đưa tao hết tiền mày có đây!"

"Cái gì? Em đâu còn tiền đâu."

"Mày có thẻ mà! Rút tiền rồi đưa cho tao đi! Tao sẽ gọi lại sớm rồi trả hết cho mày mà."

"Anh hai lại cờ bạc nữa hả...!"

"Mẹ kiếp, nói lằm nói lốn! Ai là người giúp mày sống tới bây giờ hả, thế mà giờ mày lại cằn nhằn tao?"

Anh trai cô đột nhiên hét lên làm tai cô ù đi, nhưng cô càng lo lắng không biết có ai đó gần đây hay anh ta có nghe thấy không.

'Tao sẽ bám vào cái cớ cứu mạng đó cho đến khi tao chết, hiểu không?'

13 năm trước, anh đã ghép tủy cho cô khi cô mắc bệnh ung thư máu nên giờ anh cô luôn kiêu căng đòi tiền. Nói đúng hơn, đã bao lần cô nghĩ giá như mình chết đi mà không ghép tủy thì có lẽ cô còn thoải mái hơn.

Ngày hôm nay suy nghĩ ấy còn in đậm hơn trong tâm trí. Cô có xu hướng quên đi những điều tồi tệ một cách nhanh chóng, nhưng bây giờ cô đã quá chán ngấy với tình cảnh lặp đi lặp lại này.

"Không... Anh có biết anh vay tôi bao nhiêu tiền rồi không? Tự trả tiền đi!"

"Cái gì? Cái con chó cái khốn kiếp!"

Cô trông thấy đôi mắt điên loạn của anh trai như đang lóe sáng, anh đã tát vào má cô một cách thô bạo. Ánh đèn lóe lên trước mắt và tai cô thì ù đi, nhưng hơn thế nữa, cô có cảm giác như mình đang lơ lửng giữa không trung.

'Á, có cầu thang phía sau mình, ôi...'

Ngay khi nghĩ về điều đó, cô cảm thấy vô cùng sang chấn và đau đớn trong tức khắc. Cứ như thể cô đập đầu mạnh vào thứ gì đó và kết thúc bằng cú lộn nhào ầm ĩ xuống cầu thang.

Đó là ký ức cuối cùng của cô với tư cách là Choi Soona, một thiếu nữ ở độ tuổi đôi mươi ở Hàn Quốc.

wattpad: 30June04

* * *

Chỉ tựa như thể say nồng trong một lúc. Ý thức dần tỉnh lại và cô nhận ra rằng mình vẫn chưa chết. Cô mở mắt ra, tự hỏi liệu đây có phải là bệnh viện không, nhưng lạ là cô nhìn thấy một khung cảnh không bao giờ có thể là bệnh viện được.

'Phòng công chúa...?'

Đó là một căn phòng tương tự như Cung điện Versailles mà cô đã thấy trên Internet. Bên cạnh đó, cơ thể cô không có vết đau nào, đáng lẽ phải bị gãy hoặc ít nhất là bị bầm tím nặng chứ. Không, cô thậm chí còn cảm thấy mình sung sức hơn bình thường rất nhiều.

'Cái gì đây? Mình đã bất tỉnh bao lâu rồi?'

Khi cô ngồi dậy khỏi giường, mái tóc đỏ nâu của cô xõa hờ hững xuống vai, nó đủ dày đến nỗi có thể cảm nhận được sức nặng của nó. Sau khi mắc bệnh ung thư máu, mái tóc của cô ngày càng thưa dần nên cô chưa bao giờ dám nhuộm tóc. Khi đang ngẩn ngơ với mái tóc đẹp trong tay thì có người gõ cửa.

"Tôi là Sophia, thưa Tiểu thư."

"Sophia... ?"

"Xin phép được vào."

Sau đó cánh cửa mở ra, một cô gái trẻ với vẻ ngoài hơi sợ sệt bước vào, mang theo một chiếc chậu rửa mặt bằng đồng trên một cái khay. Bộ quần áo cô ấy đang mặc trông giống như trang phục hầu gái mà các cosplayer thường mặc.

"Ông chủ ra lệnh cho cô đến thư phòng ngay khi cô sẵn sàng."

"Vâng...?"

"Nhanh lên đi ạ."

Cô phải rửa mặt, chải đầu rồi mặc một chiếc váy lỗng lẫy với sự giúp đỡ của cô gái đó trong khi vẫn ngẩn tò te không biết chuyện gì đang xảy ra. Và khi cô đứng trước gương để kiểm tra lớp trang điểm của mình, cô nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp nhưng xa lạ.

'Ai... Ai đây?'

Hình ảnh phản chiếu của cô trong gương thật khác lạ. Cô như được hóa thân thành một người phương Tây với mái tóc đỏ nâu, đôi mắt nâu nhạt, làn da trắng ngần và thân hình quyến rũ khó cưỡng. Đẹp đấy, nhưng nhìn hơi gầy guộc. Cái thân hình gầy gò này mà đi đòi tiền thì đúng tuyệt cà là vời luôn.

Và trong lúc đó, ký ức của ai đó bắt đầu ùa về trong tâm trí cô.

Edith Rigelhoff, một nữ quý tộc 22 tuổi sẽ kết hôn một tuần nữa. Thật kỳ lạ khi ký ức về một nữ quý tộc lại thoáng qua trong tâm trí của người sống ở thế kỷ 21 như cô, nhưng điều kỳ lạ hơn là tên của cô ấy lại không hề xa lạ.

'Edith... Edith Rigelhoff. Mình đã nghe cái tên đó ở đâu ta? Cô ấy là ai nhỉ? Khoan, dừng khoảng chừng là 2 giây! Không thể nào...?'

Cô nhớ ra rồi. Đó là tên của nữ phản diện trong cuốn tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng mà cô đã đọc hết ngày hôm qua.

Đó là một cuốn tiểu thuyết có tựa《Xin khước từ nỗi ám ảnh này》với thể loại sảng văn thuận buồm xuôi gió.

'Quãi đạn thiệt chớ! Mình là nữ phản diện trong một cuốn tiểu thuyết ư?'

Như thể cô đã mất trí rồi. Sao không phải nhân vật chính mà là nhân vật phản diện chứ?

______

Lâu rồi không dịch truyện nên câu cú hơi chán chút, nhưng hi vọng vẫn đủ truyền đạt được nội dung cho mọi người hiểu.

Mà mình đánh giá thấy thì bản tiếng Anh cũng chưa ok lắm, khá là bất ổn, chẳng hạn chương này đoạn cuối mình phải dịch của Guavaread nhưng bên này drop ngay chương 1 rồi (Đọc mượt với dễ hiểu lắm luôn 🥲), nên nhiều lúc không tránh khỏi sai sót cũng như mình phải điều chỉnh một chút cho phù hợp.