Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế

Chương 39



Đại Hoàng và Nhị Hoàng bò vào hành lang, Nhị Hoàng ở trước, Đại Hoàng ở sau, Đại Hoàng bỗng nói: "Hả? Diệp Vấn Vấn đâu?"

Nhị Hoàng dừng lại: "Không phải cô ấy đi sau mi à?"

Đại Hoàng: "Không có."

Nhị Hoàng không nói gì: "Còn nghĩ cái gì, mau quay lại tìm đi."

Hai con Hoàng lập tức trở về, nhìn thấy đầu của Diệp Vấn Vấn ngay lối vào, Đại Hoàng rất nghi ngờ: "Diệp Vấn Vấn, sao mi còn chưa vào vậy."

Chỉ chui một cái đầu vào làm gì.

Vẫn là Nhị Hoàng biết được tình hình: "Mi bị kẹt à."

Diệp vấn Vấn: "..."

Chuyện lúng túng như thế, biết là được rồi, không cần nói ra đâu mà.

Lúc này hai con Hoàng mới nhớ ra, Diệp Vấn Vấn lớn hơn cơ thể hai con nhiều, căn bản không thể nào chui vào hành lang được.

Đại Hoàng há mồm: "Bây giờ làm sao."

Nếu mạnh mẽ kéo Diệp Vấn Vấn vào thì sẽ phá hỏng hành lang của tổ ong.

Nhị Hoàng suy nghĩ một chút, nói với Đại Hoàng: "Mi đi báo cáo tình huống cho vương hậu biết đi."

Đại Hoàng không vui: "Tại sao không phải mi đi."

Nhị Hoàng: "Bởi vì mi chạy nhanh."

Nhất thời Đại Hoàng vui vẻ, lập tức chạy đi.

Diệp Vấn Vấn rầu rĩ nói: "Nhị Hoàng, mi có thể đầy ta ra ngoài giúp ta không?"

Bây giờ cô bị kẹt ở chỗ này, trước không thể vào, sau không thể lùi --- Không làm được gì, tình huống quá khó tiếp thu.

Lúc này Nhị Hoàng duỗi chân nó ra, Diệp Vấn Vấn dựng tóc gáy, vội vàng nói: "Không không không, không cần thế, mi xoay người lại, dùng lưng đi."

Diệp Vấn Vấn khuyên can đủ đường, cuối cùng cũng giành lại được tự do, lui ra khỏi tổ ong, bay bên ngoài, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi vuốt cổ mình.

"Mi chờ chút đã, chờ lệnh của vương hậu." Nhị Hoàng bay ra ngoài chờ với cô.

Diệp Vấn Vấn nhớ khi mình bị mang đi thì Quý Hòa Hiện vẫn không biết, tự cô đã biến mất không còn tăm hơi, có lẽ ảnh đế đại nhân sẽ lo lắng lắm. Cô quay đầu lại nhìn xuống, có cây chặn lại nên chỉ có thể mơ hồ thấy được cửa sổ, không nhìn thấy được tình huống bên trong.

Cô quyết định nhân lúc này bay về báo bình an.

Cô vừa mới nói quyết định của mình ra, Nhị Hoàng đã nhảy bật lên hệt như giẫm phải lò xo: "Có phải mi bị ngốc không hả! Con người là thứ nguy hiểm còn đáng sợ, mi tuyệt đối không nên quay lại."

"MI rơi vào tay con người, rất dễ bị họ đập chết, kết cục sẽ rất thê thảm." Nhị Hoàng khuyên nhủ tận tình, trong lòng thật sự không hiểu: Rõ ràng đồng loại biến dị có lá gan rất nhỏ, còn một mực muốn bay đến trước mặt con người, trong đầu cô chứa cái gì thế?!

Diệp Vấn Vấn cũng không tức giận khi bị Nhị Hoàng nói ngốc, cô kiên nhẫn nói: "Nhị Hoàng, chủ nhà kia là người tốt, anh ấy sẽ không khiến chúng ta bị thương."

"Mi suy nghĩ một chút đi, tộc nhân của tộc ong mật, mi có thể đảm bảo mỗi một con đều có tính cách giống nhau không?"

Nhị Hoàng suy nghĩ cẩn thận, sau đó lắc đầu.

"Con người cũng như thế." Diệp Vấn Vấn tiến lên bắt đầu giáo dục: "Không phải mỗi một người đều nguy hiểm đáng sợ, có mấy người trời sinh đã thích động vật nhỏ, bọn họ rất thân thiện với động vật."

"Mi vẫn luôn ở đây, có từng thấy anh ấy làm động vật nhỏ bị thương không. Bọn mi thường đến cửa sổ nhà anh ấy, anh ấy nhìn thấy, anh ấy có cầm cái vợt đáng sợ đập bọn mi không?"

Nhị Hoàng lắc đầu lần hai.

"Vì thế anh ấy cũng không đáng sợ." Diệp Vấn Vấn nói: "Hơn nữa, nếu anh ấy thật sự muốn làm ta bị thương, bây giờ ta nào có thể bình an đứng đây nói chuyện với mi chứ."

Nhị Hoàng: "Mi nói cũng có lý."

"Nhưng vương hậu đã nói rồi, con người là thứ ranh ma, họ sẽ giả vờ như mình là người tốt bụng, chuyên lừa gạt chúng ta, khiến chúng ta mắc bẫy rồi sẽ ra tay với chúng ta."

Diệp Vấn Vấn gật đầu: "Vương hậu nói không sai, thật sự có người sẽ như thế, nhưng vị chủ nhà kia thì không thế. Chúng ta phải học phân biệt thiện ác, thông qua quan sát để xác nhận người kia có an toàn hay nguy hiểm, sau khi xác định an toàn, chúng ta không chỉ không cần sợ hãi, còn có thể ở chung một cách hòa thuận nữa."

"Giống như tộc bướm ở một bên khác mà mi đã nói tới trước đó, lúc bọn mi qua đó, chúng nó sẽ hào phóng chia sẻ hoa với bọn mi. Không phải bọn mi cũng đã xác nhận rằng chúng không có uy hiếp và nguy hiểm, cho nên mới cùng chia sẻ với chúng nó à?"

"Đổi lại một chút, đổi tộc bướm thành một con người an toàn, chúng ta cũng có thể chia sẻ như thế, không phải sao?"

Nhị Hoàng: "..."

NHị Hoàng đã bị Diệp Vấn Vấn nói đến mức bối rối, nhất thời đầu óc không hoạt động được. Nó cảm thấy Diệp Vấn Vấn nói có lý, nhưng trên cơ sở lý luận thì, lại cảm thấy không hề có lý.

Con người có thể so sánh với tộc bướm à???

Diệp Vấn Vấn cảm giác mình đã giáo dục thành công nên cảm thấy rất thành công: "Mi ở đây chờ ta, ta sẽ quay lại ngay thôi."

Không đợi Nhị Hoàng phản ứng lại, cô đập cánh, nhanh chóng bay về.

Quý Hòa Hiện vẫn đứng bên cửa sổ trong phòng ngủ, chỉ có điều trong tay anh có thêm một cái kính viễn vọng. Cái kính này là đạo cụ được dùng trong lúc anh quay phân cảnh của một bộ phim.

Lúc đó đạo cụ của đoàn làm phim xảy ra vấn đề, Quý Hòa Hiện đã dùng tiền của mình để mua một cái, sau khi quay xong đã mang về nhà, vẫn luôn không có cơ hội dùng tới.

Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội.

Anh đoán rằng có thể Diệp Vấn Vấn đã bay theo đám ong mật kia về tổ ong, vì có cây cối che lấp nên cho dù anh dùng kính viễn vọng thì cũng không nhìn thấy được tổ ong.

Trừ phi đi ra bên ngoài, nhưng anh lại sợ mình làm thế sẽ kinh động đến đám ong, không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn đợi.

Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng Quý Hòa Hiện vẫn không hề buông kính viễn vọng ra khỏi mắt mình, anh vẫn luôn hướng mắt nhìn ra ngoài.

Một lát sau, anh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, từ lúc Diệp Vấn Vấn biến mất đến giờ đã gần mười phút.

Trình Thâm thấy anh cố chấp ở lại chỗ này như thế thì chỉ đành tự đi vào phòng tắm, soi mình trong gương kiểm tra mặt mình một chút, sau khi xác nhận rằng mặt mình không hề có vết ong chích nào mới yên tâm.

Rồi anh ta lại nghiên cứu bức tranh trên giá vẽ, hận không thể chui vào trong, nhìn xem bên trong như thế nào.

"Kỷ Hà Tuyến, nhân lúc tinh linh nhỏ không có ở đây, cậu vẽ cho tôi một tinh linh đi, tôi mang về nuôi."

Quý Hòa Hiện đổi hướng của kính viễn vọng, tiếp tục quan sát, anh từ chối thẳng.

Trên mặt Trình Thâm như hiện lên đầy dấu chấm hỏi: "Tại sao???"

"Một tinh linh hoa là đủ rồi." Quý Hòa Hiện lạnh nhạt nói.

"Lại không cần cậu nuôi, là tôi nuôi, cậu cứ coi như vẽ cho tôi một thú cưng nhỏ đi." Trình Thâm vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.

Quý Hòa Hiện dùng một giọng điệu cứng ngắc không chút gợn sóng trần thuật lại một sự thật: "Cậu đã nuôi năm con thú cưng, con sống được lâu nhất là hai tháng."

"..." Trình Thâm kêu oan: "Đó không phải do tôi mà."

Mặc dù không phải Trình Thâm ngược đãi, mỗi lần anh ta nuôi thú cưng đều đối xử rất tốt, thậm chí anh ta còn học một chút kiến thức liên quan đến thú y nữa.

Không hiểu sao, mỗi một con thú cưng anh ta nuôi đều không sống lâu được, bởi vì chúng luôn chết một cách bất ngờ.

Lâu dần, Trình Thâm không dám nuôi nữa.

Nhưng nuôi thú cưng nào giống với nuôi tinh linh hoa, nhưng Trình Thâm hiểu Quý Hòa Hiện, nếu anh đã từ chối, chắc chắn anh sẽ không vẽ một tinh linh hoa nào cho anh ta.

Đôi mắt của Trình Thâm chuyển động: "Vậy cũng được, không vẽ tinh linh hoa, cậu vẽ một tôi đi, thế chắc được nhỉ."

Nếu có thể vẽ được một "bản thân" sống, anh ta nuôi "bản thân" mình, não bổ hình ảnh kia, vừa ngẫm thôi đã thấy xúc động rồi.

Trong tầm mắt của Quý Hòa Hiện chợt xuất hiện một bóng người nho nhỏ quen thuộc.

Về rồi.

Cánh môi của Quý Hòa Hiện nhẹ nhàng cong lên, lộ ra một độ cong vui vẻ, mi tâm đang nhíu lại cũng dần giãn ra.

Trình Thâm nhìn vẻ mặt anh, còn tưởng là anh đã đồng ý với anh ta rồi. Nhưng nào ngờ một giây sau Quý Hòa Hiện đã lại ném cho anh ta một cái bút vẽ nhỏ: "Trong phòng sách có giấy vẽ, cậu tùy ý."

Đây chính là bút vẽ đã vẽ ra tinh linh nhỏ à?

Trong nháy mắt, trong mắt Trình Thâm chỉ còn lại cây bút vẽ này, anh ta hưng phấn đi thẳng đến phòng sách.

Quý Hòa Hiện đuổi Trình Thâm đi rồi thì đưa tay ra ngoài cửa sổ.

Diệp Vấn Vấn từ xa xa đã nhìn thấy được bàn tay xinh đẹp của ảnh đế đại nhân, cô không chút nghĩ ngợi mà gia tốc bay tới, đậu vào lòng bàn tay anh. Quý Hòa Hiện chợt co ngón tay lại, động tác này khiến lời vừa định thốt ra của Diệp Vấn Vân trôi ngược vào trong.

Một lát sau, trước mắt sáng lên, Quý Hòa Hiện mở tay ra, cười nhẹ với cô: "Về là tốt rồi."

Nụ cười này khiến đầu óc Diệp Vấn Vấn mơ hồ, cô chỉ biết ảnh đế đại nhân cười lên quá đẹp trai.

"Đói bụng không." Chắc hẳn nhóc con bị sợ không nhẹ, anh nâng cô đi ra ngoài: "Đã có bữa sáng rồi."

Diệp Vấn Vấn không thấy Trình Thâm, cô chợt nhớ đến hình ảnh Trình Thâm bị ong mật bu kín vừa nãy, cô biết ong mật không khiến anh ta bị thương, nhưng trong lòng vẫn có hơi băn khoăn: "Thẩy Quý, bác sĩ Trình đâu?"

Quý Hòa Hiện hơi dừng chân, anh nhìn nhóc con trong tay, không ngờ câu đầu tiên khi cô quay về là hỏi đến Trình Thâm.

"Không cần để ý đến cậu ta." Anh nói.

"Anh ta không sao chứ." Diệp Vấn Vấn cũng không biết tâm trạng vi diệu của ảnh đế đại nhân lúc này: "Là tôi không tốt, nếu không phải tôi, anh ta cũng không.."

"Cậu ta rất khỏe, không cần mong nhớ làm gì." Quý Hòa Hiện cắt ngang lời cô, anh không hỏi cô đi đâu: "Ăn sáng trước đã."

Cuối cùng Diệp Vấn Vấn cũng nhớ đến mục đích mình quay về, cô bay khỏi tay Quý Hòa Hiện đến giữa không trung, nói vội: "Thầy Quý chờ một chút, tôi lại phải ra ngoài một chuyến."

Mi tâm vốn đã giãn ra của Quý Hòa Hiện nhíu lại lần nữa, anh nhấc Diệp Vấn Vấn đến trước mắt. Lúc bốn mắt nhìn nhau thì Diệp Vấn Vấn có hơi sửng sốt, cuối cùng nhìn ra từ ánh mắt ảnh đế đại nhân, cô biết anh đang lo lắng cho cô.

Vừa nãy khi Quý Hòa Hiện thấy cô trở về thì không có phản ứng gì cả, cô còn tưởng rằng ảnh đế đại nhân không lo lắng nên thở phào nhẹ nhõm.

"Thầy Quý, chuyện này không thể nói hết trong một câu được, chờ khi tôi quay lại sẽ giải thích với anh." Cô vội vàng nói: "Anh yên tâm, tôi và ong mật là bạn tốt, sẽ không sao đâu, lát nữa tôi sẽ về ngay."

Quý Hòa Hiện liếc mắt ra ngoài cửa sổ, có lẽ, làm tinh linh hoa, ngoài đó mới là thế giới mà cô mong ngóng và thân thuộc. Anh sáng tạo ra cô, tất nhiên không thể giam cầm cô.

"Được, đi sớm về sớm, chú ý an toàn." Quý Hòa Hiện duỗi một ngón tay ra: "Tôi chờ em về ăn sáng."

Diệp Vấn Vấn ôm ôm ngón tay anh, rồi cô xoay người bay ra ngoài cửa sổ.

Quý Hòa Hiện nhìn bóng dáng dần biến mất của Diệp Vấn Vấn, anh đi qua lại vài bước trong phòng, sau đó cầm điện thoại lên, mở trình duyệt, bắt đầu tìm kiếm hình ảnh về vũ khí.

Nếu cô muốn đến nơi mà anh không đi được, suy nghĩ cho an toàn của cô mà nói, ít nhất cô cũng nên có một vũ khí phòng thân bên người.

Hình thể của cô khá nhỏ, những vũ khí quá nặng hoặc quá nhiều đều là gánh nặng. Cần phải có một vũ khí thích hợp cho cô, mà những hình ảnh vũ khí trên mạng này đều không hợp.

Quý Hòa Hiện thoáng suy tư, anh kéo ngăn tủ bàn sách ra, lấy một tờ giấy vẽ: Anh dự định tự mình thiết kế một vũ khí mà chỉnh tinh linh hoa mới có thể sử dụng.

- ----

Lúc cô bay về tới tổ ong thì phát hiện có một đàn ong mật nhỏ đang bay ở vị trí cũ của cô.

Nhị Hoàng nhìn thấy cô, nó thở phào một hơi.

Vừa nãy nó cẩn thận suy nghĩ những gì đồng bạn biến dị nói, cuối cùng rút ra được một kết luận: Chắc chắn Diệp Vấn Vấn nhát gan đã bị con người lừa, cho nên mới tin tưởng con người như thế.

Tin tưởng con người sẽ không có kết quả tốt, nó nhất định phải nghĩ cách để cô biết suy nghĩ của cô như thế là rất nguy hiểm.

Nó khuyên không được, nhưng chắc chắn vương hậu có thể được.

"Vương hậu hạ lệnh, mở rộng hành lang, lần này mi có thể vào rồi."

Thì ra đám ong mật nhỏ này đến để mở đường cho cô, Diệp Vấn Vấn nhanh chóng cảm ơn chúng nó.

Một đám ong mật đồng thời líu ra líu ríu nói chuyện với nhau, âm thanh quá hỗn loạn, Diệp Vấn Vấn hoàn toàn không nghe rõ chúng nó nói gì. Bên tai cô toàn là mấy tiếng ong ong, cô chỉ có thể lễ phép cười đáp lại.

Sau đó đi vào hành lang, tuy rằng hành lang đã được mở rộng, Diệp Vấn Vấn sẽ không bị kẹt lại nữa, nhưng cô cũng chỉ có thể dùng cả tay và chân bò về phía trước, tốc độ chậm đến mức khiến bầy ong tuyệt vọng.

Nhị Hoàng thật sự không nhìn nổi nữa, cuối cùng bắt chuyện với ong mật khác, kéo Diệp Vấn Vấn vào bị trí trung tâm của tổ ong.

Diệp Vấn Vấn: "..."

Đột nhiên cô có cảm giác mình hơi lớn.