Trời Ơi! Ông Xã Tôi Là Công Tử Bột?

Chương 37: Không kiên cường? liệu có được không?



Cái bản mặt buồn ói của Bạch Thiết Phi làm nỗi tuyệt vọng trước nay chưa từng trải qua nhấn chìm Mộ Thi Hàm. Ông trời cho cô sống lại mà cô cũng không biết nắm bắt cơ hội, sao cô lại vô dụng thế này? Đã vậy thì cô đành buông xuôi thôi.

Nhưng sao cô lại không cam tâm? Dù có chết thì cô cũng muốn kéo theo những kẻ này chết chung. Đương lúc cô định dồn hết sức bình sinh đập đầu mình vào đầu Bạch Thiết Phi thì bỗng nghe thấy tiếng rầm vang lên, cửa phòng riêng đã bị ai đó đá bật vào trong.

Ai nấy đều ngẩng đầu lên nhìn sang, bắt gặp Lãnh Tử Sâm ngồi trên xe lăn đang ở ngay cửa, bên cạnh anh là Trần Húc và Trần Đức.

Mộ Thi Hàm vừa trông thấy Lãnh Tử Sâm thì chân tay bủn rủn như thể mất hết sức lực, ngã gục xuống ghế sô pha.

Dáng vẻ quần áo tơi tả của Mộ Thi Hàm làm Lãnh Tử Sâm nhìn mà đồng tử co nhỏ lại. Anh quay phắt sang Bạch Thiết Phi, nở nụ cười lạnh lẽo: "Được, được lắm, được lắm."

Đã lần nào Bạch Thiết Phi thấy dáng vẻ này của Lãnh Tử Sâm đâu? Gã đã sợ khiếp vía từ cái lần bị Lãnh Tử Sâm dần một trận tơi tả rồi, giờ anh còn làm biểu cảm đó nữa, gã không chết cũng thành tàn phế.

Song, nghĩ tới chuyện mình mang nhiều người tới đây, Bạch Thiết Phi tức thì không sợ nữa. Gã nhìn Lãnh Tử Sâm, lạnh lùng quát: "Dám xía vào chuyện của ông đây, muốn chết à?"



"Trần Húc, bẻ cái chân thứ ba của anh ta đi." Lãnh Tử Sâm ngồi trên xe lăn, đanh thép ra lệnh.

"Rõ, thưa cậu." Nói xong, Trần Húc sải bước tới trước mặt Bạch Thiết Phi. Vệ sĩ của Bạch Thiết Phi vội vàng ngăn cản nhưng những kẻ này hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta, chưa được vài hiệp đã bị anh ta xử gọn.

Sau khi hạ gục bọn vệ sĩ cản đường, Trần Húc tiến lại gần Bạch Thiết Phi rồi nhấc chân đá vào chỗ hiểm của gã. Bạch Thiết Phi rú lên đầy thảm thiết như heo bị chọc tiết, cái chân giữa biến thành mềm oặt.

Mấy tay vệ sĩ gã được thuê cũng đều kinh hoàng nhìn Trần Húc. Gã hoàn toàn không ngờ người đàn ông cứ im thin thít đi theo Lãnh Tử Sâm lại giỏi võ đến vậy.

Trần Đức đẩy Lãnh Tử Sâm vào phòng, anh nhìn bốn tên vệ sĩ kia: "Cái tay nào mới chạm vào người phụ nữ của tao đấy? Bọn mày tự chém hay để tao sai người chém?"

"Anh Lãnh... Chúng tôi... Chúng tôi cũng chỉ nghe lệnh người khác thôi." Bốn tên vệ sĩ sợ tới mức trắng bệch cả mặt.

"Trần Húc." Lãnh Tử Sâm nhìn về phía Trần Húc.

Anh ta hiểu ý, giẫm lên cổ tay những kẻ đó. Bọn chúng như thể nghe thấy tiếng xương mình bị nứt vậy, không ngừng kêu gào đau đớn.

"Cả cái tay của tên súc sinh kia nữa, đập gãy nó luôn đi." Lãnh Tử Sâm tiếp tục hờ hững ra lệnh.

"Rõ, thưa cậu."

Bạch Thiết Phi vừa mất khả năng duy trì nòi giống, bất tỉnh nhân sự vì đau lại kêu lên the thé như heo bị cắt tiết.

Sau khi Trần Húc giải quyết cả lũ, Lãnh Tử Sâm mới đẩy xe lăn đến bên cạnh Mộ Thi Hàm. Bấy giờ, cô vẫn còn run bần bật.

Lãnh Tử Sâm cởi áo khoác xuống bao trùm lấy cô, sau đó ôm lấy cô, để cô ngồi lên chân mình.

Anh nắm tay cô thật chặt, dịu dàng an ủi: "Bé ơi, ổn rồi, có anh ở đây rồi."

Cả Trần Húc lẫn Trần Đức đều chưa từng thấy Lãnh Tử Sâm nói với giọng đầy ắp dịu dàng như vậy, cứ như thể người vừa ra từng mệnh lệnh đẫm máu đó không phải anh vậy.

Mộ Thi Hàm ngơ ngác nhìn anh, thẫn thờ. Cô thật sự không ngờ anh lại xuất hiện đúng lúc như thế.

Người đàn ông xông vào đám cháy vẫn không thể cứu cô, thậm chí còn chết cùng cô vào kiếp trước lại xuất hiện vào giây phút cô hoạn nạn.

Nếu anh không tới kịp lúc thì cô đã đập đầu vào đầu Bạch Thiết Phi rồi. Cô đã định sẽ dùng hết sức bình sinh để liều mạng với gã, dù có phải rơi vào cảnh vỡ đầu thì cô cũng không màng.

May quá, anh đã tới rồi.

Lãnh Tử Sâm thấy Mộ Thi Hàm chẳng nói một lời nào thì trái tim nhói đau đến lặng người. Anh bỗng thấy mình đã quá nhẹ tay với Bạch Thiết Phi rồi.

"Trần Đức, anh ở lại giải quyết. Còn nữa, không được dễ dãi bỏ qua cho quản lý nhà hàng." Lãnh Tử Sâm ra lệnh rồi ôm lấy Mộ Thi Hàm, bảo Trần Húc đẩy mình đi.

Mộ Thi Hàm vùi mình vào lòng Lãnh Tử Sâm. Thật ra cô vẫn thấy mình mẩy khó chịu ghê gớm vì cảm giác tởm lợm khi bị Bạch Thiết Phi đụng chạm vẫn không sao trôi hết được. Cô vùi đầu vào lòng Lãnh Tử Sâm, ngửi mùi hương của anh như một cách để xóa bỏ cảm giác ghê tởm đó đi.

Vòng tay của anh thật ấm áp, làm cô yên lòng quá đỗi. Dần dần, cuối cùng cảm giác chán ghét ấy mới giảm đi đôi phần.

Về đến nhà, Mộ Thi Hàm nhốt mình trong phòng tắm và kỳ cọ từ trên xuống dưới kỹ càng. Cô tắm hết một tiếng đồng hồ, da cũng nhăn nheo hết lại nhưng suy nghĩ "người bẩn quá" vẫn đeo bám lấy cô không thôi.

Mặc dù Bạch Thiết Phi chưa kịp làm gì nhưng cô có thói sạch sẽ, cô thấy từng tấc da bị gã chạm vào đều thật dơ bẩn.

Lãnh Tử Sâm cũng không thúc giục cô mà chỉ lặng lẽ đứng canh ngoài phòng tắm. Tiếng nước chảy róc rách liên tục vọng lại từ trong phòng.

Rõ ràng Mộ Thi Hàm đã gặp phải chuyện này nhưng lại không hề rơi lấy một giọt nước mắt, suy nghĩ này làm lòng anh đau như cắt.

Đến tận bây giờ, anh mới ngộ ra sâu sắc rằng một cô gái cô độc, không chốn về như Mộ Thi Hàm cần được yêu thương đến nhường nào.

Nếu tối nay anh không biết cô sẽ bàn chuyện làm ăn ở đâu, tự nhủ có thể về cùng cô nên mới đồng ý với bọn Giang Cửu Lương đến đó ăn thì anh không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.

Quản lý cả một tập đoàn lớn đến vậy mà lại không có lấy một người thân thiết, gặp chuyện gì cũng không biết tâm sự cùng ai, Lãnh Tử Sâm xót xa cho cô gái ấy không sao kể xiết.

"Em ơi?" Lãnh Tử Sâm lại gần phòng tắm rồi gõ cửa.

Mộ Thi Hàm ở trong phòng tắm ngẩn ra, sau đó yên lặng lấy khăn tắm lau người.

Cô mặc bộ đồ ở nhà khá kín, hít sâu một hơi để điều chỉnh lại tâm trạng. Lúc đi ra gặp Lãnh Tử Sâm, cô đã bình thường trở lại, tiếc rằng khuôn mặt vừa đỏ vừa sưng nên dù đã bình tĩnh lại thì vẫn không thể che giấu trạng thái bất ổn của cô.

Lãnh Tử Sâm nắm lấy tay cô rồi lay nhẹ. Thấy Mộ Thi Hàm nhìn mình, anh mới nhẹ nhàng cất tiếng: "Đẩy anh xuống đi."

Mộ Thi Hàm gật đầu rồi đẩy Lãnh Tử Sâm đi.

Ở dưới nhà, mẹ Trương đang luộc trứng theo lời dặn của cậu chủ thấy Lãnh Tử Sâm và Mộ Thi Hàm đi xuống bèn nhanh chóng vớt trứng ra khỏi xoong nước nóng.

Bà ấy mang đến trước mặt Lãnh Tử Sâm, định bụng lột vỏ ra thì anh đã nhận lấy: "Mẹ Trương, bà đi nghỉ ngơi đi."

"Vâng, thưa cậu."

Mẹ Trương nhìn gương mặt vốn đẹp tuyệt trần của Mộ Thi Hàm giờ lại sưng vù cả lên thì đau lòng lắm, muốn an ủi vài câu nhưng cũng biết có nói gì cũng vô ích nên bà đành lặng lẽ rời đi.

Lãnh Tử Sâm kéo Mộ Thi Hàm ngồi xuống ghế sô pha rồi lột vỏ trứng lăn lên mặt cô. Động tác của anh cực kì nhẹ nhàng như thể sợ làm cô đau vậy.

Mộ Thi Hàm thấy nét mặt anh đầy xót xa thì không kiềm được lí nhí bảo: "Thật ra em hết đau rồi."

"Cô ngốc, em không cần tỏ ra kiên cường như vậy trước mặt anh đâu." Lãnh Tử Sâm khẽ khàng dùng tay còn lại bóp lấy tay cô.

Hốc mắt Mộ Thi Hàm cay cay, nhưng cô không để nước mắt rơi xuống. Không cần kiên cường ư? Bao nhiêu năm qua, cô chưa bao giờ dám tỏ ra yếu đuối một phút giây nào. Cô sợ mình quá mềm yếu sẽ đánh mất tất cả những gì mình đang có. Thật ra, cô không quan tâm đến số của cải mà mình đang sở hữu là bao nhưng Mộ Thị là tâm huyết của ông ngoại, là tâm huyết của ba mẹ, cô muốn bảo vệ nó thật tốt.

Kiếp trước cũng có người từng bảo với cô rằng đừng kiên cường như thế nữa, nhưng rồi chính kẻ đó đã thiêu sống cô. Không kiên cường ư? Thật sự có thể chứ?