Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 46



Hạng Minh Chương “soạt” một cái đứng dậy, không biết nên nói gì, từng câu vừa rồi anh nói đều vô cùng rõ ràng.

Sở Thức Sâm nhìn anh vài giây, sau đó giơ tay ném hồ sơ qua lưng ghế sofa, nói: “Anh làm rơi đồ.”

Sở Thức Sâm nói xong liền xoay người bỏ đi.

Hạng Minh Chương đuổi theo ra khỏi Vân Diếu, bầu trời mây mù dày đặc, xe taxi đậu ở ven đường, Sở Thức Sâm lên xe không thèm quay đầu nhìn lại.

Hạng Minh Chương rảo bước vòng qua bên còn lại, mở cửa ra ngồi vào.

Tài xế hơi bối rối, ánh mắt đảo qua giữa hai người, sau đó thức thời mà chọn cách im lặng.

Sở Thức Sâm ngồi thẳng lưng, ánh sáng mờ ảo bên trong xe che khuất khuôn mặt cậu, vạch ra một đường xám nhạt trên xương mày và sống mũi trông vô cùng sắc nét.

Cậu cho rằng festival âm nhạc đã kết thúc, chuyện của Tinh Vũ cũng theo đó mà kết thúc, không ngờ Hạng Minh Chương không chỉ cảnh cáo bằng lời không cho cậu liên lạc với Tinh Vũ, mà còn ở sau lưng đem người “tống cổ” đi hết.

Những đối tượng dây dưa không rõ với “Sở Thức Sâm” trước đây, cậu từ trước đến nay chưa bao giờ có hứng thú tìm hiểu, cũng sẽ không đào sâu, Hạng Minh Chương thế nhưng lại nhìn xa trông rộng, đề phòng cậu cùng ai ôn lại chuyện xưa.

Sở Thức Sâm cảm thấy hoang đường, lạnh lùng hỏi: “Hạng tiên sinh, anh làm mọi việc phức tạp lên như vậy là có ý gì?”

Dù sao cũng đã bị phá vỡ rồi, thay vì đường đường chính chính mượn cớ che đậy, chi bằng thẳng thắn một chút, Hạng Minh Chương nói: “Ý tứ chính là để tâm đến cậu.”

Sở Thức Sâm nói: “Vậy thì tôi không đáng để anh để tâm đâu, tôi cũng không tiếp nhận được loại để tâm như thế này.”

“Loại nào?” Hạng Minh Chương không vui nói, “Cậu mất trí nhớ rồi cái gì cũng không nhớ, tôi để cho đám người loạn thất bát tao trước kia tránh xa cậu một chút, có vấn đề gì à?”

Sở Thức Sâm trả lời: “Nếu tôi đã không nhớ anh cần gì phải làm như vậy? Là lo lắng tôi bị người ta lừa, hay từ tận đáy lòng anh cảm thấy tôi tuỳ tiện khó thay đổi, không tín nhiệm tôi?”

Hạng Minh Chương hỏi: “Cậu bây giờ là đang vì một đám người không đáng để ý đến mà tức giận với tôi?”

“Chẳng lẽ tôi nên cảm ơn anh sao?” Sở Thức Sâm nói, “Cảm ơn anh đã để tâm đến những người không đáng để ý, sau đó thì sao, bước tiếp theo chính là điều tra tôi.”

Hạng Minh Chương giải thích: “Tôi cũng muốn trực tiếp hỏi cậu, nhưng cậu cái gì cũng không nhớ, vì vậy tôi chỉ có thể tìm người giúp đỡ.”

Sở Thức Sâm không nhịn được cao giọng nói: “Vậy anh rốt cuộc tại sao lại phải biết?”

Hạng Minh Chương trả lời: “Tôi muốn hiểu thêm về cậu.”

Một tia hoảng loạn lóe lên trong mắt Sở Thức Sâm, đồng hồ quả quýt, kinh nghiệm, học ​​thức, mọi thứ mà Hạng Minh Chương có ý đồ tìm hiểu đều trái ngược với “Sở Thức Sâm” trong quá khứ.

Cậu nắm chặt hai tay, đem đầu ngón tay bấm mạnh vào chỉ tay, nói: “Tôi không muốn bị anh hiểu rõ.”

Hạng Minh Chương sửng sốt, sắc mặt nhất thời vô cùng khó coi: “Sở Thức Sâm, cậu nói cái gì?”

Bầu không khí trong xe càng thêm trầm trọng, sắc mặt của hai người gần như đông thành băng, tài xế bất động tựa vào lưng ghế, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Sở Thức Sâm động đậy hầu kết, khó khăn phun ra từng chữ từ trong cổ họng, lại như đinh đóng cột mà đóng lại, cậu lặp lại: “Tôi không muốn bị anh hiểu rõ, hy vọng anh đừng vượt quá giới hạn.”

Hạng Minh Chương có chút tức giận: “Bây giờ mới cảnh cáo tôi không phải đã muộn rồi sao, giữa tôi và cậu không phải đã sớm vượt quá giới hạn rồi à?”

Sở Thức Sâm trầm giọng nói: “Vậy thì dừng lại ở đây đi.”

Hạng Minh Chương nén giận: “Sao, cậu muốn vạch rõ ranh giới với tôi?”

Sở Thức Sâm nói: “Đúng vậy.”

“Được thôi.” Hạng Minh Chương cười một cách ngạo mạn, “Vậy thì vẽ một đường phân chia Sở và Hán, để xem tôi sẽ rút lại suy nghĩ hay là sẽ phi tượng qua sông.”

Sở Thức Sâm nói: “Anh đừng có ngang ngược.”

Hạng Minh Chương gật đầu: “Nếu đã phán định tôi như vậy, tôi thừa nhận, phải làm như thế nào tôi tự có chủ trương.”

“Vậy thì cứ thử xem, không phải chuyện gì anh cũng làm chủ được.” Sở Thức Sâm kích thích nổi lên lửa giận, lan tràn trong lòng, “Ví dụ như, đây là xe tôi đặt, anh xuống đi.”

Hạng Minh Chương lồng ngực phập phồng, anh bước xuống xe đóng sầm cửa lại.

Tài xế bị doạ giật mình, sợ cuộc cãi vã sẽ biến thành ẩu đả nên nhanh chóng khóa cửa lại.

Sở Thức Sâm nói: “Lái xe.”

Chiếc taxi nổ máy và phóng đi thật nhanh, chưa kịp đến ngã tư thì một tiếng sấm nổ ầm ầm trên bầu trời, trong tích tắc, những hạt mưa rơi xuống lấp đầy cửa kính.

Tài xế liếc mắt nhìn gương chiếu hậu bên ngoài xe, bóng người bên đường trong màn mưa càng ngày càng thu lại, nhưng hoàn toàn không nhúc nhích, trong kính chiếu hậu, Sở Thức Sâm mệt mỏi cúi đầu, nhìn không rõ mặt cậu.

Trời mưa to như trút nước, sấm chớp đùng đoàng, về đến nhà, bà Sở đang cầm dù đứng ngoài cổng.

Sở Thức Sâm xuống xe: “Mẹ, mưa to như vậy sao lại đợi ở bên ngoài, cẩn thận bị cảm.”

Bà Sở đi tới: “Không sao đâu, còn con tại sao lại về muộn vậy, chuyến bay bị hoãn à?”

Sở Thức Sâm một tay kéo hành lý, một tay cầm lấy tay cầm dù, nghiêng mép dù về phía bà Sở, nói: “Xuống máy bay đi làm chút chuyện, vì thế nên mới trễ nải.”

Bà Sở ngầm cho rằng là việc công nhưng cảm thấy rằng con trai mình tâm trạng đi xuống nên hỏi: “Không có vấn đề gì chứ?”

“Chuyện nhỏ thôi.” Sở Thức Sâm gượng cười, “Thực xin lỗi mẹ, con không có mua quà.”

Bà Sở dỗ dành: “Thế thì có gì nghiêm trọng đâu, con trai mẹ đi công tác vất vả rồi, nhất định không có thời gian đi khám phá Bắc Kinh.”

Sở Thức Sâm không nói lời nào, cậu đã đi khám phá rồi, hơn nữa còn cao hứng lắm kìa, rõ ràng là chuyện chỉ mới xảy ra sáng nay.



Sau khi vào biệt thự thu dù lại, vai phải của Sở Thức Sâm ướt sũng, nước chảy ròng ròng lúc đi lên cầu thang, cậu trở về phòng đi vào phòng thay đồ, đổi sang một bộ quần áo khác.

Thay xong, Sở Thức Sâm đứng trước gương vuốt phẳng vạt áo phía trước, nhìn chằm chằm gương mặt trong gương.

Chỉ có mình cậu là rõ ràng, lúc ở Vân Diếu nghe thấy những lời kia của Hạng Minh Chương, lúc ở trên xe tranh chấp với Hạng Minh Chương, cậu là người hoảng hốt nhất.

Hạng Minh Chương muốn hiểu rõ về cậu, ngay phút giây đó cậu cảm thấy hoảng hốt trào dâng, cậu sợ Hạng Minh Chương sẽ tìm ra đầu mối, càng sợ rằng Hạng Minh Chương trong lòng đã có sự nghi ngờ rồi.

Sở Thức Sâm hối hận rồi, hết lần này tới lần khác quên đi chừng mực, không khống chế được càng ngày càng lại gần Hạng Minh Chương, cậu cũng đã vượt quá giới hạn.

Hạng Minh Chương tỉ mỉ, tinh anh, không thể đảm bảo rằng không nhận ra sự “quái dị” của cậu, có khi nào đã nhận thấy gì đó ngay từ những chi tiết nhỏ nhất?

Giả sử Hạng Minh Chương phát hiện ra cậu không phải là “Sở Thức Sâm”, cậu làm sao có thể làm rõ thân phận và lai lịch của mình đây?

Sở Thức Sâm không cách nào tưởng tượng nổi hậu quả sẽ ra sao, thân thể nghiêng ngả, cậu giơ tay chạm vào gương, hồ Huyền Vũ, festival âm nhạc, Thiên An Môn, cậu ở một thế kỷ mới, mọi nơi cậu khao khát đều có Hạng Minh Chương đi cùng.

Dừng lại tại đây thôi.

Sở Thức Sâm bỏ tay xuống, trên gương để lại dấu tay ướt át, một mảnh thủy tinh vô hồn nhưng trong phút chốc đã để lại dấu vết, vậy lòng người thì tính là gì đây.

Làm thế nào để dừng lại tại đây?

Trận mưa này đến vô cùng vội vã, làm ướt cả thành phố không biết khi nào mới dừng lại, mãi đến nửa đêm mưa mới tạnh.

Dự báo ngày hôm sau trời quang mây tạnh, Sở Thức Sâm đứng dậy mở cửa sổ, trên bàn còn lại nửa điếu xì gà, cậu dùng khăn giấy cuộn lại mang ra ngoài vứt, trên ngón tay còn vương lại ít tàn thuốc.

Nhiệt độ giảm xuống, nhân viên bảo vệ của Hạng Việt đã đổi sang đồng phục thu đông, sáng sớm, mùi hương lượn lờ của trà và cà phê nóng trong phòng uống nước chưa bao giờ ngơi nghỉ.

Sở Thức Sâm quá lười biếng để tham gia cuộc vui, xử lý xong công vụ chỉ ngồi đợi trong phòng thư ký.

Cửa văn phòng tổng tài bị khóa, Hạng Minh Chương không đến làm việc.

Mười giờ có một cuộc họp, đến 9 giờ 55 phút, Sở Thức Sâm không thể ngồi yên được nữa, cậu kiểm tra hệ thống không thấy có thông báo huỷ bỏ hay hoãn họp, ra khỏi phòng thư ký liền bắt gặp Bành Hân.

Sở Thức Sâm nói: “Giám đốc Bành, cuộc họp đã lên lịch …”

Bành Hân nói: “Tôi là đến gọi cậu đi họp, đi thôi.”

Sở Thức Sâm: “Người đã đến đủ chưa?”

“Không nghe thấy có ai xin nghỉ phép.” Bành Hân hùng hùng hổ hổ bước ra ngoài, “Hạng tiên sinh đi thẳng đến phòng họp rồi, bảo tôi đi gọi người, tôi thắc mắc tại sao lại không để cậu gọi.”

Sở Thức Sâm từng bước đi đến phòng họp, Hạng Minh Chương quả nhiên đã đến, đang đọc văn kiện, đợi đến khi chỗ ngồi trên bàn liên tục được lấp kín anh mới không nhanh không chậm ngẩng đầu lên.

Chỗ ngồi của Sở Thức Sâm ở bên cạnh Hạng Minh Chương, xa hơn bình thường nửa cánh tay.

Khi bắt đầu cuộc họp, mọi người đều tinh ý cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Hạng tiên sinh và thư ký Sở, mỗi người đều có ngũ quan nổi bật, Hạng Minh Chương càng có khí chất hào hùng, Sở Thức Sâm càng thanh lịch tao nhã, nhưng đồng thời đều mang một poker face không thể phân biệt được.

Giữa hai người không hề có sự tương tác, không tiếp xúc, dư quang dường như đều tự động chuyển đi nơi khác.

Càng trùng hợp hơn, cả hai đều áo mũ chỉnh tề, đều mặc bộ tây trang nỉ mỏng màu xám, cà vạt sa tanh màu đen của Hạng Minh Chương thì bóng hơn, còn áo sơ mi của Sở Thức Sâm thì trắng hơn một chút.

Không thể không khiến người khác hoài nghi, bọn họ vì đụng hàng mà sinh ra hiềm khích.

Hôm nay phải thảo luận về dự án mới nên không ai dám chểnh mảng, lúc này quả thực sợ sệt bất an, mới năm phút thôi mà Bành Hân đã uống hết nửa chai nước.

Cổ họng của Hạng Minh Chương có hơi khàn, lời nói ngắn gọn và có trọng tâm.

Cuộc họp chủ yếu thảo luận về ba nội dung, đầu tiên, thành viên của nhóm tuyển chọn dự án đã được xác định, do Bộ Văn hoá và Du lịch dẫn đầu, có thêm các đại biểu các bộ ở địa phương.

Đánh giá của nhóm tuyển chọn sẽ quyết định hướng đi và kết quả của dự án, từ người quản lý đến từng thành viên trong nhóm, phải tìm hiểu thấu đáo, xác định đối tượng tiếp xúc trọng điểm.

Tiếp theo, phân công nhân lực trong dự án.

Bành Hân đã lập ra một danh sách đoàn đội cho tổ dự án, bộ phận tiêu thụ có một quy tắc bất di bất dịch, bất kỳ dự án nào phải có ít nhất một nhân viên tiêu thụ cấp cơ sở phải tham gia. Một là thâm nhập đào tạo nghiệp vụ vào đời sống hàng ngày, dựa vào tích lũy để cải thiện, hai là để tránh cho đoàn đội bộ phận tiêu thụ trên phương diện kinh nghiệm, doanh số, năng lực, sẽ xuất hiện sự “thiếu hụt nhân tài”.

Điểm cuối cùng, trước mắt là giai đoạn là bộ phận nghiệp vụ xung phong dẫn đầu, trung tâm R&D sẽ phối hợp, bất cứ lúc nào cũng có thể dựa vào điều chỉnh của phương án để tiến hành thử nghiệm mô phỏng.

Cuộc họp kết thúc đâu vào đấy cũng đã đến trưa, Hạng Minh Chương trầm ngâm nhìn danh sách nhóm tuyển chọn, viết vẽ vài nét rồi nói: “Tan họp thôi.”

Nhưng tổng tài không đứng dậy, mọi người cũng không dám nhúc nhích.

Đang lúc không biết phải làm sao, Sở Thức Sâm đóng laptop, từ ghế bên cạnh đứng dậy rời bàn.

Bành Hân đi theo nói: “Thư ký Sở, có rảnh không, cùng nhau đi căn tin ăn trưa đi.”

Sở Thức Sâm đáp ứng: “Được, tôi đi cất đồ trước đã.”

Hạng Minh Chương nhướn mắt, bức tường bên trong phòng họp là một tấm kính rất lớn, Sở Thức Sâm rẽ đi mất rồi, thân ảnh trở nên mơ hồ cho đến khi biến mất.

Hạng Minh Chương một mình đợi một lúc, không có khẩu vị ăn trưa, càng không muốn quay lại văn phòng, từ trong cặp lấy ra thẻ ra vào của phòng máy tính, dự định đến trung tâm R&D ngâm cả một buổi chiều.

Tập thơ kia vẫn còn nằm trong cặp, Hạng Minh Chương lấy ra rồi đi một chuyến đến thư viện trước.

Nhân viên đang kiểm kê số lượng bên cạnh tủ sách tự động, niềm nở nói: “Hạng tiên sinh muốn trả sách à? Đưa cho tôi đi.”

Hạng Minh Chương đưa qua liền xoay người rời đi.

Vừa đi được ba bốn mét, nhân viên đuổi theo nói: “Hạng tiên sinh, trong sách có một tờ giấy, ngài có cần lấy không?”



Hạng Minh Chương nhận lấy, là một tờ giấy note hình chữ nhật, nét chữ thanh tú —— Cảm ơn anh đưa tôi đi xem Thiên An Môn, đây là ngày vui vẻ nhất của tôi.

Hạng Minh Chương sững sờ, ngày vui vẻ nhất…

Sở Thức Sâm, người viết những dòng này trên máy bay, rốt cuộc tâm trạng đã trở nên như thế nào sau khi rời khỏi Vân Diếu?

Ngày hôm nay ngoảnh mặt làm ngơ với anh, có còn nhớ đến câu “Cảm ơn” này không?

Hạng Minh Chương rời đi với tờ giấy note trên tay, lúc đi qua hồ cảnh quan thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, ở bên hồ, Sở Thức Sâm đang đút cho cá koi một mẩu bánh mì.

Trên băng ghế có một phần cá hồi nấu chín, chỉ mới ăn hai miếng, Sở Thức Sâm đem bánh mì đút đi hết, quay người lại liền nhìn thấy Hạng Minh Chương đứng dưới bóng cây cách đó vài bước.

Vừa mới trở mặt, từ tâm linh tương thông đã thành oan gia ngõ hẹp.

Tại cuộc họp Bành Hân đã báo cáo danh sách đội nhưng sắc mặt của Hạng Minh Chương lại quá tệ nên Bành Hân không kịp chuẩn bị, đi tìm Sở Thức Sâm để hỏi thăm thái độ của ông chủ.

Nói chuyện phiếm vài câu, Sở Thức Sâm không thích sự ồn ào ở căn tin, liền đem cơm trưa đi trốn bên hồ cho thanh tĩnh.

Lúc này lại gặp phải người mình muốn trốn nhất, Sở Thức Sâm không muốn ở thêm nữa, đi thẳng vào thu dọn hộp cơm trên băng ghế.

Lúc này đột nhiên có một tiếng “meo”, một con mèo hoang nhảy ra từ bãi cỏ và nhảy lên trên ghế.

Sở Thức Sâm vội vàng thu dọn, trong khuôn viên rộng lớn có không ít mèo hoang, con này màu trắng thuần, cơ thể không lớn nhưng cái bụng lại không nhỏ, dám ngang nhiên trộm đồ ăn để ăn.

Trước đây trong nhà có nuôi một con mèo Ba Tư, đôi mắt màu xanh ngọc bích, tên là Linh Đoàn Nhi, Sở Thức Sâm vừa nghĩ vừa gập eo xuống, không nhịn được đưa tay ra sờ.

Không ngờ tới con mèo hoang thế nhưng lại đáng gờm, giơ vuốt ra cào lấy cậu một cách thô bạo.

“Shhh…”

Sở Thức Sâm còn chưa kịp đứng dậy, Hạng Minh Chương bước nhanh tới nắm lấy cổ tay cậu, nghiêm trọng nói: “Để tôi xem xem.”

Một nửa lòng bàn tay đã bị bàn tay to lớn của Hạng Minh Chương nắm lấy, Sở Thức Sâm định vùng ra, Hạng Minh Chương lại càng nắm chặt hơn nói: “Bị mèo hoang cào phải đi tiêm ngừa, đừng loạn động.”

Vết tích trên mu bàn tay Sở Thức Sâm không chảy máu nhưng hơi sưng lên, nói: “Cần phải tiêm ngừa thì tôi tự đi.”

Nhưng Hạng Minh Chương vẫn không buông tay, dừng lại hai giây, dùng vũ lực kéo Sở Thức Sâm lại gần một bước, hỏi rõ ràng: “Chúng ta bao nhiêu tuổi rồi, muốn chiến tranh lạnh ấu trĩ thế này à?”

Sở Thức Sâm nói: “Cách xa một chút mới tốt cho cả hai.”

Hạng Minh Chương hỏi: “Cậu nói vượt quá giới hạn là vượt quá giới hạn, cậu nó cách xa thì phải cách xa, rốt cuộc ai mới là người ngang ngược?”

Sở Thức Sâm vẫn cứng miệng: “Tôi đã nói rồi, không phải chuyện gì anh cũng làm chủ được.”

“Được thôi, Sở thiếu gia có bản lĩnh.” Hạng Minh Chương nói xong lấy ra tờ giấy note, “Vì thế nên cậu mới cảm ơn tôi thế này à, hửm?”

Sở Thức Sâm ngước mắt lên, giấy trắng mực đen do cậu viết, hô hấp của Hạng Minh Chương gần trong gang tấc, hơi thở hổn hển, như thể đang cầm giấy đòi nợ đến tìm cậu tính sổ.

Cậu nên quỵt nợ không trả, hay là trả lại gấp đôi đây?”

Không ngờ Hạng Minh Chương lại không chất vấn cậu nữa, nhưng cổ họng đã khàn lại: “Chúng ta trước kia không thân thuộc, cái tôi để tâm là hiện tại.”

“Tôi không hề không tín nhiệm cậu, tôi chỉ là không tin tưởng những người cậu đã từng giao du trong quá khứ, nếu không tại sao lại tốn thời gian và công sức đi điều tra, tống cổ bọn họ, bọn họ với tôi lại càng không liên quan gì đến nhau, tôi trực tiếp quản cậu không phải đơn giản hơn nhiều sao?”



“Tôi muốn biết cậu thích gì, giỏi gì, những gì cậu thích tôi có thể tặng cho cậu, những nơi cậu muốn đi tôi có thể đưa cậu đi, việc này là sai à?”

“Nếu như nó sai, những lời trên tờ giấy này còn có ý nghĩa gì nữa?”

Hạng Minh Chương kéo Sở Thức Sâm lại gần, không biết đối phương có nghe thấy anh đang nghiến răng nghiến lợi hay không: “Bây giờ em nói lại một lần nữa đi, chúng ta vạch rõ giới hạn, tôi lập tức buông tay em.”

Tim Sở Thức Sâm đập cực nhanh, ngẩng mặt lên, trán chạm vào chóp mũi Hạng Minh Chương, ông trời quả thực rất công bằng, người nhận sai trước không phải là cậu, thế nhưng người nhận thua lại đổi thành cậu.

Sở Thức Sâm bất lực hỏi: “Anh rốt cuộc muốn tôi phải như thế nào?”

Sau khi xác nhận cậu không nói ra câu đó, Hạng Minh Chương thở phào nhẹ nhõm: “Phải để tôi hỏi mới đúng, em ở trước mặt người lạ đuổi tôi xuống xe, vứt tôi lại bên đường, hôm đó trời mưa lớn như vậy, vẫn chưa hết giận sao?”

Lòng bàn tay Sở Thức Sâm đổ một tầng mồ hôi: “Có bị ướt không?”

Hạng Minh Chương cúi đầu đụng nhẹ vào cậu: “Ướt đẫm người.”

Sở Thức Sâm nói: “Tại sao không trú đi?”

Hạng Minh Chương nói: “Tôi muốn xem xem em có dừng xe lại không.”

Sở Thức Sâm nói: “Không có.”

“Đúng là đủ tàn nhẫn.” Hạng Minh Chương hỏi, “Vậy em bồi thường cho tôi thế nào đây?”

Đầu óc Sở Thức Sâm có chút bối rối, chưa kịp phản xạ vì sao cậu phải bồi thường, Hạng Minh Chương đã nở một nụ cười đắc ý, mạnh tay kéo cậu một lần cuối.

Trong lúc chưa kịp đề phòng, Sở Thức Sâm bị Hạng Minh Chương ôm vào lòng.

Cằm đập vào vai, Sở Thức Sâm ăn đau, đưa tay muốn xoa nhưng chỉ chạm vào tấm lưng rộng lớn của Hạng Minh Chương.

Con mèo đã ăn hết cá hồi, cá trong hồ thổi bong bóng nước.

Bong bóng nước vỡ tung dưới ánh sáng mùa thu sau khi trời quang mây tạnh, như đang vỡ bên tai, trái tim chấn động đang đập thình thịch.