Trọng Sinh: Bị Tôi Để Ý Rồi Em Còn Muốn Chạy?

Chương 79: Chính văn hoàn.





"Bà ngoại là sẽ chết, dù không phải tự nhiên chết, nhưng vẫn là số mệnh của bà. Dù hiện tại bà không chết, năm sau nữa bà vẫn sẽ chết. Giống như kiếp trước."

Bà ngoại cô vỗ nhẹ tay cô chậm rãi nói. Người nói về sự sống chết của mình lại thản nhiên như vậy, giống như đang bàn chuyện ngày mai ăn gì.

Hạ Nhiên ngốc ngốc nhìn lại, lại nhìn cha mẹ mình vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn cô mỉm cười từ ái. Thấy cô nhìn thì họ cũng gật đầu, là đồng ý với cách nói của bà ngoài càng khiến Hạ Nhiên mù mịt hơn.

"Có nhiều chuyện, tuy nói là duyên thì chẳng bằng nói số trời đã định sẵn rồi, con ạ."

Bà ngoại cô vuốt ve mái tóc của cô, mỉm cười nói.

"Con có thể sống lại là bởi vì con đường con phải đi chưa có kết thúc, còn là bởi vì người trước để lại kiếp nạn cho con, không phải là kết thúc của con."

Hạ Nhiên khóc nấc lên: "Nhưng nếu vậy không phải ngoại vẫn còn hai năm để sống hay sao..."

Đúng vậy... Nhưng bà ngoại lại chết trước rồi...

"Hai năm mà thôi. Đối với người cô đơn chờ chết như ngoại, sớm chết còn có thể đoàn tụ với ông ngoại cháu. Nhưng cháu cần phải sống, cần phải gánh vác tương lai của hai gia đình, đứa ngốc à. Dùng hai năm đổi lại con có thể trùng sinh lần nữa, có được tương lai càng tốt hơn, sao ta lại không làm chứ."

Bà ngoại cô hòa ái giảng giải, hiền từ xoa xoa mái đầu cô gái nhỏ đang khổ sở, trên môi là nụ cười già nua thỏa mãn.

...

Ricard ôm cô gái nhỏ ngồi ở ghế sau xe, bỗng nhiên cảm thấy lòng ngực ẩm ướt. Anh vội vàng nhìn xuống người con gái trong ngực, nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ của cô tràn ngập nước mắt mà lòng đau như cắt.

"Nhiên à... Em tỉnh lại đi..."

"Tỉnh lại đi... Nếu không tôi sẽ hận mình mất..."

"Nhiên à..."

Hạ Nhiên giật mình theo bản năng nhìn xung quanh.

Cô bị ảo giác sao... Sao cô lại nghe thấy giọng nói của người đàn ông kia... Gọi cô... Gọi đến lòng cô cũng đau...

Bà ngoại cô vỗ nhẹ vào đầu cô một cái, kéo hồn của Hạ Nhiên về.

Hạ Nhiên đưa mắt mù mịt nhìn bà.

"Con nên trở về rồi đứa ngốc."

Bà nắm tay cô nghiêm túc nói.

"Không..."

Hạ Nhiên hoảng hốt bắt lấy tay bà.

"Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi?"

"Mẹ ơi! Con sợ..."

Bỗng nhiên trong khoảng không trắng xóa xuất hiện hai âm thanh nãi thanh nãi khí, mềm nhũn đáng thương cắt ngang lời cô muốn nói.

Thời điểm chúng vang lên, cô cảm thấy thấy tim mình đập thình thịch. Trong đầu cô còn không ngừng có âm thanh thúc giục cô mau mau chạy đi, tìm chúng nó.

Hạ Nhiên hoảng loạn tìm kiếm xung quanh. Thời điểm nhìn thấy hai thân ảnh nhỏ xíu nước mắt lưng tròng mò mẫn trong sương trắng, một cảm giác huyết mạch tương liên tràn vào trong tim Hạ Nhiên, khiến cho đầu óc cô trắng xóa, chỉ còn lại hình bóng của hai đứa nhỏ.

Hai đứa nhỏ có vẻ không có nhìn thấy cô, cứ loanh quanh mãi, giống như cô lúc mới đến đây, không tìm thấy bến đổ.

Hình ảnh này khiến lòng cô đau nhói, chỉ muốn lập tức đến ôm lấy chúng nó, mang chúng nó đi.

"Đi đi, Nhiên con."

Âm thanh hiền từ của bà ngoại vang lên, kéo lại bước chân đang muốn bước ra nhưng chần chừ mãi vẫn không nhấc lên được của Hạ Nhiên.

"Ngoại..."

Hạ Nhiên như nhận ra được gì, gắt gao nắm chặt tay bà.

"Chúng nó mới là tương lai của con. Mà chúng ta, đã là quá khứ rồi."

Bà nói, nhìn thấy Hạ Nhiên lắc đầu thì cười hiền từ nhưng ánh mắt đặc biệt kiên quyết.

"Đi đi Nhiên Nhiên! Sống cho thật tốt!"

Bà vỗ vỗ bàn tay cô: "Con chỉ cần nhớ, chúng ta đều luôn dõi theo con. Đừng phụ sự yêu thương của chúng ta đối với con. Con sống tốt, chúng ta cũng vui vẻ."

"Ngoại ơi..."

Hạ Nhiên nức nở.

"Có người sẽ thay chúng ta yêu thương con. Đi đi!"

Bà vừa nói vừa đẩy Hạ Nhiên về phía hai đứa bé kia.

Lực đẩy rất lớn, giống như nhấc bổng Hạ Nhiên lên ném ra ngoài.

"Ngoại ơi!!"

Hạ Nhiên hét lên, vừa đứng vững đã liều mạng chạy trở về. Thế nhưng giữa cô và bà ngoại cũng như cha mẹ cô giống như tồn tại một tấm màn ngăn cách trong suốt, không để cho cô bước qua.

"Ngoại!"

Hạ Nhiên không ngừng đập vào tường, khóc nấc lên. Cô không muốn đâu...

"Mẹ ơi..."

Bỗng nhiên quần cô bị cái gì đó nắm lấy, lôi kéo cùng với âm thanh mềm nhũn như đâm vào tim cô. Hạ Nhiên khổ sở nhìn xuống.

Đứa bé phấn điêu ngọc trác với đôi mắt màu ngọc bích mà cô rất quen thuộc phản chiếu bóng hình cô bên trong, mang theo ỷ lại cùng sợ hãi nắm lấy quần cô, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn cô.

"Mẹ ơi... Đừng bỏ con... Con sẽ ngoan..."

Nó rớt nước mắt nhìn cô mềm nhũn nói.

Hạ Nhiên ngã khuỵu xuống ôm nó vào lòng, nức nở nghẹn ngào.

"Bà cố! Giao mẹ cho chúng con được không?"

Một đứa khác cũng nắm lấy áo cô, đối với bà ngoại Hạ Nhiên nhỏ giọng thương lượng, đặc biệt ngoan ngoãn.

Bà ngoại Hạ Nhiên hòa ái nhìn nó gật đầu.

"Cảm ơn bà cố! Cháu nhất định sẽ bảo vệ mẹ thật tốt."

Nó nghiêm trang trịnh trọng cúi đầu đáp.

"Mẹ ơi chúng ta đi thôi! Cha đang đợi chúng ta đó!"

Nó lại quay qua nắm áo Hạ Nhiên vừa lôi kéo vừa năn nỉ.

"Đi với chúng con được không mẹ..."

Đứa nhỏ trong ngực cô ngẩng đầu mắt ập nước nhìn cô, nhỏ nhẹ lại mang theo mong chờ hỏi.

Hạ Nhiên nhìn hai đứa bé qua đôi mắt mù sương, lại nhìn ba người thân thương bên kia bức tường, cuối cùng cô vẫn là ôm chặt cả hai vào lòng, nức nở: "Được... Mẹ cùng hai đứa đi..."

Hạ Nhiên khổ sở nhắm chặt mắt. Cô biết... Cô không thể mãi níu kéo được quá khứ, cũng không thể lại vì vậy mà từ bỏ hiện tại... Cô không nỡ... Không chỉ là vì hai đứa nhỏ... Mà còn người đàn ông kia nữa...

Người bên kia nhìn cô, gật đầu hài lòng.

"Bà ngoại, cha, mẹ... Kiếp sau con vẫn muốn làm con gái, cháu gái của mọi người."

Hạ Nhiên ôm hai đứa nhỏ vào lòng, vừa cười vừa khóc nhìn họ.

Đợi được cái gật đầu từ ái của họ, cô mới ôm lấy hai đứa nhỏ, đi về hướng ngược lại, bước vào một cánh cửa mà cô vốn chưa từng nhìn thấy ở nơi này. Trước khi bước vào, cô nhìn về phía sau. Cô nhìn thấy người thân nhất của mình vẫn đứng đó đưa tiễn cô, nét mặt chưa từng có thanh thản.

...

Ricard nhìn người con gái trên giường không ngừng rơi nước mắt, còn lẩm bẩm những lời không thành tiếng, lâu lâu còn phát ra âm thanh nức nở, anh không nhịn được mà cúi đầu hôn lên đôi mắt ướt nhẹp của cô, đau lòng không thôi.

Anh biết lòng cô khổ sở lại không buông tha được những chuyện đã qua, nhưng anh không thể làm gì ngoài chờ đợi... Dù anh biết cô vẫn thương anh, sẽ không bỏ anh lại nhưng anh vẫn cảm thấy thật bất lực, chỉ muốn thay cô chịu hết tổn thương.

Nếu có thể, anh cũng muốn thay đổi quá khứ... Cho dù anh mãi mãi cũng không có cơ hội được gặp gỡ nhau...

"Nhiên à... Em không cần tôi sao..."

Anh hôn nhẹ lên trán cô gái nhỏ, tim đau đến lợi hại. Dù anh ở đây nhưng vẫn không thể trở thành bệ đỡ cho cô...

"Amou..."

Âm thanh nhỏ yếu này vang lên, chọc cho người đàn ông đang chìm trong khổ sở cứng đờ, cứ tưởng mình nghe lầm mà thật lâu cũng không nhúc nhích.

Cho đến khi một bàn tay chạm lên má anh...

"Amou... Xin lỗi..."

Hạ Nhiên sờ đến chiếc cằm cô yêu thích phúng phính râu chọc cho lòng bàn tay cô đau đớn, đôi mắt sưng vù ngập nước nhìn khuôn mặt người đàn ông trong gang tất, khàn giọng hối lỗi.

Người đàn ông cẩn thận từng chút một nhìn khuôn mặt cô gái nhỏ, nhìn đến đôi mắt đang mở ra, dù bị ẩm ướt che phủ vẫn rõ ràng phản chiếu hình bóng anh, trái tim buộc chặt lâu nay cuối cùng đã có thể buông lỏng.

Anh nhìn cô, tất cả lời muốn nói lại chỉ còn một câu:

"Em... Ác với tôi lắm, Nhiên à..."

Người đàn ông ôm cô vào lòng, nữa muốn siết chặt lại không dám, cuối cùng tì cằm lên trán cô, nhắm mắt lại.

Hạ Nhiên nghe mà lòng đau như cắt. Cô vốn định nói gì nhưng lại nghe thấy tiếng hít thở yếu ớt của anh.

Thì ra người đàn ông đã đến bờ gục ngã, chỉ đợi được cô tỉnh lại đã thiếp đi vì mệt mỏi.

Hạ Nhiên muốn òa khóc nhưng lại sợ làm phiền đến anh, cô nghẹn lại tiếng khóc, úp mặt vào lòng anh, không tiếng động thì thầm những lời xin lỗi.

Amou... Xin lỗi... Nữa đời sau em dùng để báo đáp phần tình yêu anh dành cho em... Chỉ mong anh đừng chê em...

Hoàn chính văn.