Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 896: Đây là Thần khí sao? (1)



Edit: Diệp Lưu Nhiên

Chờ mong điều gì...

Mộ Khinh Ca rũ mắt, hàng mi dài che đi cảm xúc trong mắt nàng.

"Có vẻ Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão đã biết chuyện phát sinh khi mình thức tỉnh huyết mạch. Ký thác kỳ vọng rất cao về mình!" Mộ Khinh Ca thầm nghĩ.

Đứng trong vòng trắng, Mộ Khinh Ca chờ bắt đầu cuộc thi so tài.

Đột nhiên nàng cảm thấy có vài ánh mắt phóng tới chỗ mình, nên ngước mắt nhìn lại.

Trong đám đông đúng là khiến nàng dễ dàng tìm ra người nhìn nàng.

Một người, là Tang Chỉ Lan đã từng gặp ở Nhật Mộ thảo nguyên.

Còn một người thì không quen biết, lúc nàng nhìn qua thấy nam tử kia cũng không né tránh, còn lịch sự gật đầu.

Ngoại trừ hai cái nhìn này, còn có thêm một tầm mắt mơ hồ, Mộ Khinh Ca thong thả nhìn sang người nọ.

Vừa gặp, nàng không khỏi nhướng mi.

Đây không phải là gia hỏa luôn miệng gọi Mộ Dực Trần là phế vật lúc nàng nghiệm chứng huyết mạch, cuối cùng bị nàng trả về một câu phế vật sao?

Khi nàng dừng mắt lại, người nọ hoang mang rối loạn nhìn sang chỗ khác, căn bản không dám đối diện nàng.

Hơi cong môi, trên gương mặt tuyệt mỹ lóe nụ cười khinh thường.

Đợi nàng thu hồi tầm mắt, mới bắt đầu giao lưu ánh mắt với Mộ Tuyết Vũ bên cạnh.

Mộ Tuyết Vũ cười ngọt ngào với nàng. Nụ cười khác so với hình tượng thanh lãnh cao quý ngày thường của nàng ấy. Nhưng mà...

Mộ Khinh Ca nghĩ lại, từ khi Mộ Tuyết Vũ biết thân phận nàng, chưa từng thể hiện thái độ thanh lãnh cao quý bao giờ.

"Lão đại, huynh khẩn trương không?" Bỗng dưng, Mộ Tuyết Vũ nhỏ giọng hỏi.

Khẩn trương? Làm gì có.

Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu. Nàng đã sớm học được cách khống chế cảm xúc mình, nên chưa từng khẩn trương.

"Tốt, người đã đến đông đủ, vậy hiện tại bắt đầu đi." Nhị trưởng lão đứng lên nói với hơn ngàn người đứng trong vòng trắng.

Hắn mở miệng, mọi người dưới quảng trường yên tĩnh lại, trên ghế ngồi khán giả cũng rất yên lặng.

Nhị trưởng lão đứng trên bục cao, ánh mắt nghiêm túc quét một vòng, trầm giọng: "Cuộc thi tài lần này tổng cộng diễn ra ba ngày. Trong ba ngày, các ngươi phải cố gắng hết mức chế tạo binh khí, đừng để bị ảnh hưởng bởi người khác. Người thắng cuộc sẽ được một phần thưởng là mười giọt Cấm Cố Ngưng Dịch, vì vậy các ngươi phải nỗ lực!"

"Cấm Cố Ngưng Dịch!"

"Phần thưởng cư nhiên là Cấm Cố Ngưng Dịch!"

"Quá điên cuồng rồi!"

"Hắc hắc, phần thưởng lần này đừng ai tranh với ta, ta chắc chắn lấy suất đứng đầu rồi!"

"Chỉ bằng ngươi? Ta thấy là đứng đầu từ dưới lên đấy."

"Mười giọt Cấm Cố Ngưng Dịch chắc chắn thuộc về ta."

"Cái gì mà phi ngươi mạc chúc, ta thấy là thuộc về Tuyết Vũ ấy. Những năm gần đây, lần nào cũng là nàng đứng đầu cuộc so tài."

"Vậy không chắc, lần này không phải có thêm huynh trưởng của nàng tới sao? Thiên phú cao như vậy, nồng độ huyết mạch còn đạt tới cấp mười. Quan trọng chính là, hắn cư nhiên là Luyện khí sư Bảo cấp."

"Không giống nhau, dù sao hắn chưa từng học tập ở Tang tộc ta. Mấy chỉ pháp luyện khí của hắn chắc là học mẹo đi. Luận phẩm chất sao so được với Tang tộc chính thống?"

"Xem ra đây sẽ là cuộc thi long tranh hổ đấu!"

Phần thưởng vừa được nêu ra, lập tức khiến hiện trường so đấu sôi trào.

Khắp nơi đều vang tiếng xôn xao.

Trong mắt Tang Chỉ Lan dấy lên ngọn lửa, bay tới chỗ Tang Tinh Vũ cách nàng ta không xa, thấp giọng nói: "Ngươi đừng quên ta bảo ngươi làm gì."

Tang Tinh Vũ lập tức khổ mặt, nói Tang Chỉ Lan: "Tiểu thư ngài tạm tha cho ta đi. Trước đó không hiểu rõ hắn thì còn đỡ. Bây giờ biết thiên phú và huyết mạch hắn vượt xa ta, lại còn là Luyện khí sư Bảo cấp, sao ta dám đi trêu chọc hắn? Ngài không thấy vì hắn mà Thái Thượng trưởng lão đều ra đây sao? Trước kia cứ mỗi năm tổ chức so tài, có ai từng gặp Thái Thượng trưởng lão đến đây chưa?"

Hắn nói một thôi một hồi, nói đến Tang Chỉ Lan nghẹn họng.

Nàng ta tức giận dậm chân.

Nàng ta không phải không biết, nhưng không nuốt trôi cục tức khi bị đuổi ra khỏi doanh địa Long Nha.

"Chỉ Lan, Nhị gia không phải đã nói sao? Không thể đụng vào Mộ Khinh Ca." Tang Dã nhỏ giọng khuyên nhủ.

Tang Chỉ Lan cắn chặt môi, ánh mắt xẹt qua tàn nhẫn.

"Chỉ Lan, ngươi đừng xúc động! Thái Thượng trưởng lão đang ở đây đấy." Thấy nàng âm trầm, Tang Dã vội nhắc.

Tang Chỉ Lan trừng mắt nhìn hắn, mím môi thầm nghĩ: "Nếu không thể đụng vào ngươi, vậy ta đây thắng ngươi trong cuộc thi đấu cũng được đi? Huống hồ ta cũng muốn mười giọt Cấm Cố Ngưng Dịch!"

Nàng ta cũng là Luyện khí sư Bảo cấp, hơn nữa còn sắp sửa chạm lên Thần cấp.

Nếu cuộc thi này nàng ta phát huy vượt xa người thường, có thể luyện chế Thần khí, vậy chẳng phải là thắng hết tất cả? Đến lúc đó nàng ta muốn nhìn xem Tang Tuyết Vũ và Mộ Khinh Ca có tư cách gì kiêu ngạo trước mặt mình.

"Trật tự." Nhị trưởng lão mở miệng áp chế tiếng bàn tán xôn xao, tiếp tục nói: "Các ngươi đã biết phần thưởng, cũng biết quy tắc thi là gì. Nếu trong quá trình so đấu phát hiện có kẻ gian lận, vậy sẽ hủy bỏ tư cách thi, các ngươi nghe rõ chưa?"

"Nghe rõ!!!" Gần ngàn người đồng thời đáp lại, mang theo khí thế.

"Tốt, nếu đã rõ, vậy bắt đầu đi." Nhị trưởng lão dứt lời, phất tay áo trở về chỗ ngồi.

Luyện khí là thời gian chờ đợi dài đằng đẵng.

Nhị trưởng lão ra lệnh, gần ngàn người đứng trong vòng trắng đều sôi nổi lấy ra tài liệu luyện khí mình đã chuẩn bị, đặt trước mặt làm các bước luyện khí.

Ngoài vòng trắng, có không ít quản sự Tang tộc tuần tra qua lại, chú ý người tham gia thi có vi phạm quy định hay không.

Mộ Khinh Ca đứng trong vòng, không chút hoang mang. Thậm chí không hề có động thái gì. Nàng chỉ nhìn người Tang tộc đang chuẩn bị, ánh mắt chứa mấy phần tò mò.

Bạch Li ngồi ở ghế khán đài nhìn Mộ Khinh Ca không nhúc nhích, khó hiểu nhíu mày: "Khinh Ca làm gì vậy? Mọi người đều bắt đầu rồi, ngài ấy còn đứng im."

"Đúng vậy, lão đại sao lại bất động?" Mộ Dực Trần cũng nôn nóng.

"Các ngươi gấp cái gì? Khinh Ca tự có tính toán." Nghe hai đứa nhọc lòng, Khương Ly không nhịn được nói câu.

Nàng hiểu Mộ Khinh Ca, cũng biết hiện tại nàng ấy không động, chắc chắn không phải chuyện gì phát sinh, chỉ là chưa đến lúc nàng ấy động thôi.

Khương Ly nói giảm bớt sự lo lắng của mọi người.

"Lão đại sao còn chưa bắt đầu?" Lấy tài liệu luyện khí của mình ra, Mộ Tuyết Vũ phát hiện Mộ Khinh Ca chưa có động thái gì, khó hiểu hỏi.

Mộ Khinh Ca quay sang nhìn nàng, thấy nàng lấy tài liệu chủ là da thú Huyền Giáp Long Tê có được từ Thương Lan sơn mạch.

Thấy Mộ Khinh Ca nhìn da Huyền Giáp Long Tê, Mộ Tuyết Vũ ngại ngùng rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Muội dừng ở Luyện khí sư Bảo cấp đã lâu, hôm nay mượn cơ hội này đánh sâu vào Thần cấp. Da Huyền Giáp Long Tê rất cứng rắn, mượn năng lực phòng ngự của nó, hy vọng muội có thể chế tạo thành công áo giáp Thần cấp."

Mộ Khinh Ca gật đầu, nhàn nhạt nói: "Cố lên."

Hai chữ đơn giản lọt vào tai Mộ Tuyết Vũ, biến thành sự cổ vũ lớn nhất. Nàng đứng thẳng lưng, gật đầu thật mạnh, mắt đẹp bốc cháy ngọn lửa ý chí.

Không mất thì giờ, ngoại trừ Mộ Khinh Ca, mọi người đều lấy tài liệu luyện khí ra. Có người nhanh tay bắt đầu sang phần chế tạo.

Nàng đứng yên, vô tình trở thành hạc giữa bầy gà.

"Tiểu gia hỏa sao thế? Chẳng lẽ bị luống cuống?" Nhị Thái Thượng trưởng lão nhìn Mộ Khinh Ca đứng yên, nói đùa.

Tang Thuấn Vương cười nói: "Đứa nhỏ này tâm tư nhiều, chắc là không có khả năng luống cuống. Phỏng chừng đang thăm dò các đối thủ."

Nhị Thái Thượng trưởng lão mỉm cười gật đầu, nhắc nhở: "Chớ có chậm trễ canh giờ mới tốt."

Dưới quảng trường, mọi người đều bắt đầu chế tạo.

Luyện đan sư lúc luyện đan cần đến đan lô.

Luyện khí sư cũng cần lò luyện.

Nhưng chỉ pháp luyện khí Tang tộc không cần đến lò luyện. Họ dựa vào linh lực của mình, cộng thêm thú hỏa hoặc địa hỏa để tiến hành luyện chế.

Cho nên nếu tu vi không đủ, sẽ là trở ngại đối với việc nâng cao thuật luyện khí.

Mộ Khinh Ca mắt sắc phát hiện, cơ hồ tất cả đệ tử tham gia dự thi đều giắt một cái túi nhỏ bên hông, tản ra mùi hương đan dược.

Nàng ngửi thử, biết đây là đan dược khôi phục linh lực. Có một số là đan dược Trung cấp thường thấy, hoặc là đan dược Cao cấp.

Đột nhiên Mộ Khinh Ca hiểu ra mục đích hai ngày trước Mộ Tuyết Vũ đi tìm Mai Tử Trọng.

"Có vẻ là muốn đan dược khôi phục linh lực." Mộ Khinh Ca nhìn về phía Mộ Tuyết Vũ, quả nhiên thấy bên hông nàng cũng treo túi đan dược nhỏ.

Mộ Tuyết Vũ còn chưa bắt đầu luyện khí, nàng chỉ bày tài liệu ra, sau đó đi tới chỗ nàng.

Mộ Khinh Ca nhướng mày, không biết nàng muốn làm gì.

Mộ Tuyết Vũ đi tới trước mặt nàng, kéo xuống túi đựng đan dược bên hông, nói Mộ Khinh Ca: "Lão đại, trong quá trình luyện khí sẽ tiêu hao linh lực. Mấy ngày trước muội đi tìm Mai đại sư luyện chế một ít đan dược khôi phục. Lúc ấy muội xin hắn luyện chế cho huynh một ít, nhưng hắn nói huynh không cần."

Nàng mím môi, lại nói tiếp: "Hắn là đan sư Bảo cấp, cấp bậc đan dược luyện chế ra sẽ cao hơn. Muội không dùng nhiều đến vậy, nên muội muốn chia cho huynh một nửa."

Nói xong, nàng đưa túi cho Mộ Khinh Ca.

Nhưng Mộ Khinh Ca lại duỗi tay ngăn nàng.

Khi Mộ Tuyết Vũ kinh ngạc, nàng khẽ cười: "Hắn nói đúng, ta không cần."

"Nhưng mà..." Mộ Tuyết Vũ vội hô.

Mộ Khinh Ca đẩy túi nàng về, nói: "Tập trung luyện khí đi, đừng để ý ta."

Bất đắc dĩ, Mộ Tuyết Vũ đành phải trở về vòng trắng, đeo lại túi đựng đan vào bên hông.

"Mai đại ca, sao huynh không đưa cho lão đại ít đan dược khôi phục linh lực?" Mộ Dực Trần thấy động tác của Mộ Tuyết Vũ, quay đầu hỏi Mai Tử Trọng.

Mai Tử Trọng chậm rãi lắc đầu, nét mặt không thấy lo lắng.

Mộ Dực Trần vỗ trán mình: "Đều tại ta, hẳn ta nên nhắc nhở lão đại sớm hơn."

"Ngươi tự trách làm gì? Lão đại ta muốn đan dược, sẽ cần Mai đại ca hỗ trợ sao?" Nguyên Nguyên cười nói.

"Ngươi có ý gì?" Mộ Dực Trần trừng mắt nhìn hắn.

Nguyên Nguyên lắc đầu: "Không có ý gì."

Mộ Dực Trần không hiểu, ánh mắt quét tới quét lui nhóm người sống chung mấy ngày nay. Cư nhiên họ đều không hề lo lắng chút nào cho Mộ Khinh Ca.

"Dực Trần, đừng có gấp." Tang Lam Nhược vẫn luôn yên tĩnh chợt mở miệng.

Mộ Dực Trần nhìn nàng, khó hiểu: "Nương."

Tang Lam Nhược cũng lo lắng, có điều bà kiềm nén tốt nên mở miệng an ủi: "Không sao đâu, Tuyết Vũ ở bên cạnh Ca nhi. Nếu linh lực Ca nhi không chống đỡ nổi, nó sẽ biết nên làm gì."

Nghe mẫu thân nói, Mộ Dực Trần đành tạm thời buông lo lắng xuống, tiếp tục nhìn cuộc thi.

...

Từng nhóm lửa dâng lên từ bàn tay các đệ tử Tang tộc, bay tới trước mặt rồi dần phóng đại. Nhiệt độ toàn bộ quảng trường đều nóng lên.

Ánh lửa chiếu rọi, toàn bộ quảng trường bảy sắc cầu vồng trông cực kỳ đẹp.