Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 310



Chương 310

Tiến triển vụ việc Lí Long Thăng khá thuận lợi, Nam Mẫn bận rộn mấy ngày, cuối cùng còn dành ra ngày 7 để trống thời gian ra ngoài.

Cô đã đồng ý với Nam Lâm là đến lễ tốt nghiệp của cô ấy.

Nam Lâm về trường chụp ảnh tốt nghiệp trước, lúc rời khỏi khu vườn Hoa Hồng, cô ấy cũng có mời Nam Nhã.

Nam Nhã bận rộn chuyện hôn lễ túi bụi thì làm gì có thời gian tham gia lễ tốt nghiệp, chỉ qua loa nói một câu “Để sau hẵng nói” rồi vứt chuyện này ra sau đầu.

Hôm nay là ngày Nam Nhã đến Cục Dân chính lãnh giấy kết hôn với Tần Giang Nguyên, buổi sáng, cô ta nhanh nhẹn kéo Tần Giang Nguyên khỏi giường, lao đến Cục Dân chính rồi mới nhớ là hộ khẩu còn để lại khu vườn Hoa Hồng, đi nửa đường lại phải quay về lấy.

Hai người vừa bước vào cửa, đúng lúc lấy Nam Mẫn ra ngoài, Tần Giang Nguyên bị Nam Nhã kéo đến kéo đi, mất hết kiên nhẫn, đang lúc cáu kỉnh thì thấy Nam Mẫn đi đến, ánh mắt như bị đinh lại ngay tại chỗ, hai mắt sáng rực.

Nam Nhã đang nhõng nhẽo với Tần Giang Nguyên, chợt thấy mắt anh ta phát sáng như sói thì trông theo hướng đó, phát hiện Nam Mẫn.

Cô ta không khỏi híp mắt lại.

Hôm nay, Nam Mẫn không ăn vận như giám đốc mạnh mẽ trên thương trường như hằng ngày, hôm nay cô ăn mặc khá thoải mái và đơn giản, áo sơ mi trắng phối với chiếc váy màu vàng nhạt, mang đôi giày trệt màu trắng, vừa hoạt bát, đầy mộng mơ mà không mất nhẹ nhàng và thanh nhã.

Cô cứ như tiên nữ hạ phàm.

Tần Giang Nguyên như trở về lại thời đại học khi mình nhìn thấy hoa khôi trường mình… không, năm đó, nếu hoa khôi trường anh ta đẹp như Nam Mẫn thì anh ra đã theo đuổi người ta, không chừng vừa tốt nghiệp là đã kết hôn rồi.

Đâu còn đến lượt Nam Nhã.

Tần Giang Nguyên như người mất hồn, tránh khỏi tay Nam Nhã, đi về phía Nam Mẫn, nở nụ cười: “Tiểu Mẫn, hôm nay sao ăn mặc giống thời đi học vậy, đi đâu thế?”

Nam Mẫn đeo một chiếc đồng hồ trên tay, cô đang coi giờ, sau đó mắt nhìn thẳng về phía trước, xem Tần Giang Nguyên là không khí.

Cô còn chẳng thèm cho anh ta một cái nhìn nữa là.

Tần Giang Nguyên cứng đờ, xấu hổ đứng đó.

Nam Nhã thấy chồng chưa cưới của mình lúng túng bèn tỏ ra không vui, giơ tay chặn Nam Mẫn lại: “Này, chồng tôi đang nói với chị đấy, chị điếc à? Có biết cái gì gọi là tôn trọng không?”

Nam Mẫn bình thản ngước mắt lên: “Gọi tôi là gì?”

Khí thế Nam Mẫn quá mạnh, Nam Nhã nghẹn họng một giây, cảm thấy hơi sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Nam Mẫn: “Chị cả”.

Vừa kêu ra một tiếng này, cô ta chỉ hận không thể cắn đứt cái lưỡi mình luôn.

Miệng lại chẳng chịu nghe theo lý trí.

Nam Mẫn “ừ” một tiếng rồi phớt lờ lời nói trước đó của cô ta, chỉ hỏi: “Hôm nay là lễ tốt nghiệp của Lâm Lâm, cô đi không?”