Vô Hạn Chi Tuyệt Địa Âu Hoàng

Chương 8: 8




HAMIstore.

=*=*=*=*=
Trình Hoài Tiềm vừa đánh vừa lui, Man tộc tiến vào sân ngày càng đông, trúng phải mũi tên cũng càng lúc càng nhiều.

Trình Hoài Tiềm chỉ cần kiên trì thêm một lát, giết chết đám Man tôc đã trúng độc sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, mấy kẻ trúng độc nặng thậm chí còn tự động gục ngã trên mặt đất.

Vì vậy tốc độ chiến đấu nhanh hơn Man tộc dự liệu nhiều, rất nhanh hơn nửa địch nhân đã tử thương, chỉ còn dư lại mười mấy tên.

Man tộc rốt cuộc cũng ý thức được sự khủng bố của nỏ tiễn ở chỗ tối đánh lén, ba tên binh sĩ dưới sự chỉ huy của đầu lĩnh hướng về phía tửu lâu Cát Tường, muốn giải quyết trước kẻ trong đó lại nói.

Trình Hoài Tiềm muốn ngăn cản bọn họ, nhưng lại bị đám Man tộc còn lại giữ chân, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba tên kia áp sát phương hướng Hạ Thụy Trạch, vội vàng hô to một tiếng: "Cẩn thận!"
Sự tình đến đây Hạ Thụy Trạch cũng không hoảng, sau khi bắn mũi tên vào người hai Man tộc trong đó, nhanh chóng xoay người mở ra lỗ hổng của gác mái, trực tiếp nhảy thẳng xuống sàn gỗ tầng ba.

Thời điểm Hạ Thụy Trạch chạy tới lầu hai, lập tức đối diện với Man tộc đang xông lên.


Đây là tên Man tộc đầu tiên vọt tới, hình thể cực lớn, biểu tình dữ tợn, đại đao khủng bố, tất cả đều mang đến áp lực rất lớn cho người khác.

Nhưng Hạ Thụy Trạch cũng không còn là người vừa đến thế giới này đã bi dọa cho không dám động đậy, cậu bình tĩnh nhắm chuẩn, bắn thẳng một mũi tên về phía địch nhân, giây tiếp theo thu hồi nỏ tiễn vào trong không gian, đại đao xuất hiện trong tay, dứt khoát bổ thẳng về phía trước.

Hạ Thụy Trạch tuy không biết đao pháp gì cao thâm, nhưng qua thời gian dài tích lũy được nhiều chiến tích như vậy, lực lượng cùng độ nhạy bén của của cậu đã sớm có biến hóa.

Man tộc ý đồ tránh khỏi nỏ tiễn, nhưng khoảng cách quá gần, vẫn bị trúng chiêu, ngay sau đó lại thấy Hạ Thụy Trạch bổ đao đến, trong mắt Man tộc hiện ra vẻ khinh thường, cười nhạo cũng bổ đao về phía Hạ Thụy Trạch, kẻ nhỏ bé này cũng dám vung đao với hắn? Quả là nực cười!
Ngay sau đó, một màn khiến hắn chấn động đã xảy ra, một cỗ kình lực ập đến, kẻ nhỏ bé gầy yếu bất kham trong mắt hắn, thế nhưng có thể một chiêu đánh bay đại đao trong tay hắn?
Vẻ mặt của tên Man tộc này vĩnh viễn dừng lại ở sự kinh ngạc, Hạ Thụy Trạch học theo động tác của Trình Hoài Tiềm, trở tay nhanh chóng xử lý tên địch nhân đã mất đi vũ khí này.

Thời điểm tên Man tộc này ngã rầm xuống, hai kẻ khác cuối cùng cũng đuổi tới, bởi vì trúng phải mũi tên, dưới sự vận động kịch liệt, máu trong người chảy càng nhanh, độc tố cũng theo đó lan tràn khắp cơ thể, vì vậy đến lúc xuất hiện trước mặt Hạ Thụy Trạch, môi của hai người này đã biến đen.

Chính diện giải quyết xong một tên làm sự tự tin của Hạ Thụy Trạch tăng mạnh, liền chủ động vọt về phía hai tên còn lại.


Hai tên Man tộc này bởi vì công kích bất tiện, rất nhanh đã bị Hạ Thụy Trạch nhẹ nhàng xử lý.

Sau khi giải quyết xong ba tên, Hạ Thụy Trạch vội vàng vọt tới cửa sổ, ném đại đao trong tay xuống đất, lấy nỏ tiễn ra hướng về phía đám Man tộc trong sân liên tiếp bắn ra mấy phát.

Tên đầu lĩnh vì không phòng bị nên bị trúng một phát, cái này làm cho hắn ý thức được kẻ trốn trong tối đánh lén còn chưa bị giải quyết, nhưng hắn cũng không còn binh lực để phân ra, bởi vì hiện tại chỉ còn lại tám tên Man tộc, bao gồm tên đầu lĩnh cùng bốn thân binh, hai tiểu đầu mục cùng một binh sĩ phổ thông.

Biểu tình của đầu lĩnh Man tộc trở nên nghiêm túc, dưới sự chỉ huy của hắn những binh sĩ còn lại chỉ tạm thời vây quanh Trình Hoài Tiềm mà không lập tức xông lên công kích.

Hắn thật sự không nghĩ tới, trong đám người Đại Hạ lại xuất hiện một nhân vật cường hãn như vậy, chỉ trong thời gian ngắn đã giết chết mười mấy dũng sĩ Man tộc, hơn nữa đối phương còn có xu thế càng đánh càng hăng, nhân vật nguy hiểm thế này nhất định phải giải quyết triệt để!
Đầu lĩnh Man tộc ra hiệu bằng ánh mắt, một tiểu đầu mục trong đó nhanh chóng thối lui về phía ngoại viện, hiển nhiên là muốn đi báo tin, gọi chi viện đến.

Nhưng tiểu chỉ huy vừa bước ra khỏi cửa, ngay lập tức bị hai mũi tên liên tiếp bắn trúng, sau khi kiên trì chạy thêm một đoạn nhỏ, liền vô lực ngã xuống không đứng dậy nổi.

Trình Hoài Tiềm đứng im tại chỗ, trong mắt không chút hoảng sợ, thần sắc nghiêm nghị giằng co với Man tộc, anh tận lực khống chế hô hấp của mình, không để bại lộ tình trạng thân thể.


Mặc dù hình thể của anh so với Man tộc thân cao hơn 2 mét nhìn có vẻ nhỏ yếu, nhưng không một tên Man tộc nào dám xem nhẹ.

Man tộc nguyện ý kéo dài thì Trình Hoài Tiềm cũng vậy, trước đó vì muốn nhanh chóng giải quyết đối thủ, mỗi chiêu của anh đều là dùng toàn lực công kích, lực lượng tiêu hao rất lớn, lúc này cũng đang lâm vào tình trạng vô lực.

Đầu lĩnh Man tộc đi vòng quanh Trình Hoài Tiềm hai vòng, đúng lúc này một tên Man tộc từng trúng tên đột nhiên ngã xuống đất, thời điểm đầu lĩnh đi qua, đã thấy tên thủ hạ này sắc mặt tím đen.

Đầu lĩnh vừa rồi đã rút mũi tên trên người mình ra, nhưng nhìn thấy tình cảnh thế này trong lòng hắn vẫn nhịn không được phát lạnh, đồng thời nhận ra không thể tiếp tục kéo dài, kéo dài ngược lại càng có lợi cho tên Đại Hạ kia.

Vì vậy đầu lĩnh Man tôc làm một thủ thế, khiến cho tất cả Man tộc còn lại đồng thời tiến lên công kích.

Hạ Thụy Trạch vẫn luôn kiềm chế không công kích, bởi vì Man tộc đang ở trạng thái phòng bị hoàn toàn có khả năng né tránh hoặc đánh rớt mũi tến, chỉ có thể thừa dịp bọn họ không đề phòng hoặc đang tập trung đối chiến với Trình Hoài Tiềm để ra tay, như vậy đối phương mới không kịp né.

Vì vậy vừa thấy Man tộc động, Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch cũng động.

Giai đoạn chém giết cuối cùng này mới là kịch liệt nhất, Man tộc còn dư lại đều là tinh anh, Trình Hoài Tiềm tuy sắp đến cực hạn, nhưng mười mấy tên Man tộc trước đó ngược lại giúp anh tăng lên không ít thực lực, nhờ vậy mới có thể miễn cưỡng tiếp tục trụ vững.


Hiện tại chỉ còn lại sáu mũi tên, không thể lãng phí, cậu nhất định phải nhắm chuẩn, cuối cùng Hạ Thụy Trạch cho tên đầu lĩnh thêm một phát, tiểu đầu mục hai phát, ba tên Man tộc khác mỗi kẻ một phát.

Xong xuôi, Hạ Thụy Trạch lập tức nhấc đao vọt ra khỏi tửu lâu.

Mũi tên tuy đã dùng hết, nhưng cậu vẫn còn đại đao, có thể tiếp tục chiến đấu!
Lúc Hạ Thụy Trạch chạy tới trong sân viện, xung quanh tràn đầy máu tươi, nhìn từ trên cao cùng với việc tiếp xúc gần, đến nỗi giày cũng thấm đẫm máu là hai loại chấn động hoàn toàn khác nhau, nhưng lúc này không có nhiều thời gian để bận tâm, đồng đội của cậu đã sắp trụ không nổi nữa rồi.

Trình Hoài Tiềm xác thực đã sắp đến cực hạn, tuy mỗi lần giết chết Man tộc lực lượng trong người sẽ được gia tăng, nhưng tinh lực con người có hạn, anh thậm chí cảm nhận được cánh tay mình đang run rẩy, sắp không cầm nổi đao nữa rồi.

Trên người trúng phải mấy đao, mỗi miệng vết thương đều là Trình Hoài Tiềm dùng để đổi lấy cơ hội giết chết Man tôc, một đám Man tộc ngã xuống, nhưng bản thân anh cũng sắp không xong, máu tươi khiến tầm mắt trở nên mơ hồ, trong lúc hoảng hốt, anh nhìn thấy đồng đội lâm thời hợp tác của mình đang vọt đến, trong lòng mạc danh nảy lên một trận an tâm.

Hạ Thụy Trạch không có một chút cách thức gì chém loạn về phía đám Man tộc đang vây công Trình Hoài Tiềm, tuy không có chiêu thức, nhưng lực lượng của cậu cũng đủ mạnh mẽ, trong hỗn loạn xử lý xong hai tên Man tộc.

Cuối cùng chỉ còn lại tên đầu lĩnh đang ngoan cường chống đỡ, ánh mắt hắn nhìn về phía hai người tràn đầy hung ác, phảng phất như muốn ăn tươi nuốt sống cả hai.

.