Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 22: Chương 22





Dương Họa Y đứng dựa người vào khung cửa số nhìn theo chiếc xe ô tô màu đen dần rời đi.

- Thiếu...!TIểu thư, người mau nằm nghỉ đi! Trời đang lạnh lắm! Người lại vừa mới làm cấp cứu xong...!
- Anh về đi! - Dương Họa Y lạnh lùng lên tiếng.

- Nhưng...!
- Tôi tự lo được...!Vất vả cho anh rồi...!
Trợ lí của Nhan Từ Khuynh đã bị hành động ban nãy của cô dọa sợ rồi nên anh chỉ có thể im lặng rời đi.

Trông cô yếu đuối vậy thôi chứ một khi đã nổi giận thì giết người cô cũng không ngán.

Giờ chỉ còn lại một mình bóng dáng lẻ loi bên cửa sổ.

Một ý tưởng bỏ trốn chợt nảy lên trong đầu Dương Họa Y.

Tính ra thì bây giờ chẳng phải cô đang được lòng ác ma của thành phố sao? Nếu một lần nữa cô bỏ trốn, may thì có thể thoát được nhưng nhỡ có bị tìm thấy thì cũng không có bị gì đâu nhỉ? Nhưng mà giờ có bỏ trốn thì cô cũng biết đi đâu được? Tiền thì không có, người thân cũng không...!À khoan đã, hình như cô vẫn còn ba người chú nữa đang ở trong thành phố này.

Nhưng làm sao để gọi cho họ cũng như đến nhà họ ở được đây? Hay cứ liều đi bộ đến hoặc đi nhờ xe ai được không nhỉ? Cơ mà cô còn ít đồ quan trọng ở trong căn biệt thự đó chưa lấy được...!
Nghĩ chán rồi Dương Họa Y mới quay trở lại giường đi ngủ.


Nhưng cô ngủ cũng đâu có được yên? Mới được lúc, những cơn ác mộng lại ùa về khiến cô sợ hãi không ngủ được.

Trong khi đó, đang ngủ ngon đột nhiên Nhan Từ Khuynh bị thức giấc giữa chừng.

Linh tính của anh mách bảo có chuyện không hay đang xảy ra.

Anh chợt nghĩ: Hay cô ấy đang gặp chuyện gì rồi? Nhìn qua người con gái đang ngủ say bên cạnh, anh nhẹ nhàng rời khỏi giường rồi nhanh chóng ra xe để đến bệnh viện.

Anh không biết có một ánh mắt đang theo dõi mình từ xa...!
Đến nơi, Nhan Từ Khuynh vội vã chạy đến phòng của Dương Họa Y.

Cô không gặp chuyện gì nguy hiểm nhưng những cơn ác mộng vẫn đang giày vò cô.

Anh nhanh chóng đi vào ngồi cạnh cô, một bên tay nắm chặt lấy tay cô, một bên lau đi những giọt mồ hôi đang ướt đẫm trên trán cô.

Mất một lúc sau cô mới bình thường trở lại.

Đôi mắt nhắm chặt nhưng vẫn còn vương những giọt nước mắt.

Nhan Từ Khuynh tự trách, trách bản thân đáng lẽ nên liều ở lại cạnh cô thì bây giờ cô không đến nỗi như vậy.

Nếu ở lại anh sẽ âm thầm ở ngoài theo dõi rồi chờ cô ngủ anh sẽ đi vào ngồi cạnh trông cô.

Anh lỡ quên mất cô ngủ hay bị gặp ác mộng nhiều...!
Sáng hôm sau tỉnh lại, Dương Họa Y đưa mắt nhìn quanh.

Không có một ai.

Vậy hôm qua ai đã nắm lấy tay cô chặt như vậy nhỉ? Bàn tay ấy to và ấm chứ không nhỏ và lạnh như cô.

Mà thôi, không nghĩ nhiều nữa! Chuẩn bị bắt đầu kế hoạch thôi.

Đũng như Dương Họa Y dự đoán, trợ lí của anh sẽ đến thăm và đem cháo cho cô.

Chưa đợi anh ta nói gì, cô đã lên tiếng trước:

- Tôi nhờ anh một việc...!được không?
Anh chàng trợ lí hơi ngạc nhiên vì lần đầu anh thấy cô chủ động nói chuyện với anh như thế.

Ngay sau đó anh liền vui vẻ hỏi lại cô:
- Tiểu thư muốn nhờ tôi việc gì ạ?
- Phiền anh về...!căn nhà đó lấy hộ tôi ít đồ...!ở trong phòng của tôi được không?...!
- Phòng người...!
- Cái phòng cũ nhất ở trên gác ấy...!chứ không phải...!phòng của Nhan thiếu đâu...!
- À vâng...!
- Có một quyển sách ở trên bàn cạnh cửa sổ...!một hộp bạc ở trong ngăn kéo cái bàn đó...!và tấm ảnh tôi gác ở cạnh cuốn sách...!anh đem chúng đến cho tôi nhé...!
- Dạ được ạ! Phiền tiểu thư chờ một lát ạ! Người cứ ăn cháo rồi uống thuốc trước đi nhé!
- Tôi biết rồi...!
Anh chàng trợ lí tung tăng đến căn biệt thự đó.

Anh cảm thấy rất vui khi lần đầu làm được việc cho thiếu phu nhân của mình.

Anh nhanh chóng đi vào rồi lên phòng cô bảo.

Nhưng vừa mở cửa ra anh đã giật mình khi thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng trong đó.

- Thiếu...!thiếu gia...!
- Cậu lên đây làm gì? Đây là chỗ cậu được phép đến à? Mà tôi bảo cậu đem cháo cho cô ấy mà sao lại ở đây? - Nhan Từ Khuynh có chút khó chịu khi thấy anh ta ở đây.

- Là...!là thiếu phu nhân bảo tôi lên đây...!
- Cô ấy ra viện rồi hả? - Nhan Từ Khuynh chợt hốt hoảng.


- Không...!Thiếu phu nhân chỉ nhờ tôi về đây lấy ít đồ đem đến cho người...!
- À...!Vậy cô ấy lấy những gì?
- Dạ, một quyển sách, một tấm ảnh, với một chiếc hộp...!Thiếu gia, cho phép tôi...!
- Vào lấy đi! Chắc cô ấy chỉ vị trí cho cậu rồi đúng không?
Sau khi lấy được đồ rồi, trợ lí của anh vội vã chào anh rồi nhanh chóng đem đồ đến cho cô.

Dương Họa Y lấy được đồ, cô vội giở ra kiểm tra.

Bỗng mặt cô trở nên đen lại.

Anh trợ lí đứng cạnh thấy vậy không rét mà run.

- Tiểu...!tiểu thư...!Có chuyện gì ạ?
- Không có gì...!Cảm ơn anh đã giúp...!Giờ anh về đi...!Về còn làm việc...!Ở đây tôi tự lo được...!
- Vậy...!vậy tôi xin phép ạ!
Đợi anh ta đi rồi, Dương Họa Y lúc này như trở về đúng con người cô 6 năm về trước.

Gương mặt lạnh lùng, đầu đầy tính toán, hành động dứt khoát, và trái tim máu lạnh....