Vô Tiên

Chương 421: Hiển uy. (2)



- Ta không tin, 'Long Hành Cửu Biến' là khinh công tuyệt diệu đến cỡ nào, cần phải có công pháp hỗ trợ, không có mấy người có thể luyện thành. Ngươi đừng nói với mọi người là ngươi nhìn thấy võ công gì, chỉ liếc mắt là có thể học được, còn có thể học giỏi hơn cả những người dùng trước!

Mộc Thanh Nhi chống nạnh, không hề buông tha.

- Sư muội, không cần như vậy!

Từ Tử Huyên ở bên cạnh Mộc Thanh Nhi, thấp giọng khuyên can.

Mộc Thanh Nhi lắc tay, dịu dàng nói.

- Sư tỷ đừng ngăn, ta xem hắn nuốt lời bằng cách nào!

Chân Nguyên Tử thấy Mộc Thanh Nhi nổi tính lên, cười ha ha lắc đầu, vuốt râu không nói gì. Hai huynh đệ Nguyên Thanh không muốn sư thúc bị làm khó, nhưng khó mở miệng cãi nhau với cô gái như Mộc Thanh Nhi, chỉ có thể nhìn qua nhìn lại hai người. Còn đám người Quý Thang thì hiểu tính của tiểu sư muội, mà trong lòng còn có câu hỏi, nên muốn nhân cơ hội này xem Lâm Nhất trả lời thế nào.

Lâm Nhất ngửa đầu nhìn trời, nhíu mày, hắn biết hắn không muốn nói nhiều về chuyện này, cũng khó nói rõ được. Đây cũng là nguyên nhân hắn không muốn nói chuyện với đám người này. Nếu đường dưới chân không giống, gặp nhau nhiều lần, mâu thuẫn và hiểu nhầm cũng càng nhiều thêm.

Mặc dù tu vi của hắn cao hơn Giang trưởng lão, nhưng không loại thân phận như Giang trưởng lão. Hơn nữa, mọi người đều biết Lâm Nhất là một đệ tử nuôi ngựa, có vài chuyện, cho dù hắn nói, cũng chưa chắc có người tin.

Lâm Nhất không muốn chấp nhặt với Mộc Thanh Nhi và tính toán những đệ tử phái Thiên Long kia, nhưng cho dù hắn không muốn, nhưng không thể không đối mặt.

Lâm Nhất chậm rãi xoay người lại, sắc mặt bình tĩnh nói với Mộc Thanh Nhi.

- Ta chưa bao giờ khinh thường võ công của các môn phái trên giang hồ, chớ nói là tuyệt kỹ khinh công của Phái Thiên Long. Nhưng ta viết, nếu tu luyện đến cảnh giới cao, sẽ phản bác quy chân, vạn pháp quy tông! Ta có thể nhìn ra được kẽ hở của “Long Hành Cửu Biến” cũng không phải là chuyện lạ. Đó không phải là võ học tuyệt đỉnh của Lâm Nhất ta, mà là trong mắt ta, các ngươi và ta không giống nhau mà thôi.

Ánh mắt hắn đảo qua Chân Nguyên Tử đang gật đầu, sau đó nhìn về phía mọi người, Lâm Nhất nói tiếp.

- Tuyệt kỹ của phái Thiên Long, ta cũng từng rất tò mò, sau đó nghiên cứu. Nhưng mà công pháp của các ngươi không có tác dụng gì với ta, ta cần gì phải cố ý học trộm. Giống như khinh công “Long Hành Cửu Biến”, ta cũng chỉ thấy thân pháp tuyệt diệu, nên có hứng thú với nó, chỉ vậy mà thôi.

- Nói ngông cuồng, không để võ công Phái Thiên Long chúng ta vào mắt, thật quá ngông cuồng!

Mộc Thanh Nhi giận quá hóa cười, duỗi tay chỉ vào Lâm Nhất trách mắng.

Sắc mặt Lâm Nhất lạnh lẽo, liếc chéo Mộc Thanh Nhi, chắp tay đi về phía trước.

- Ta đang hỏi ngươi đấy, ngươi đứng lại đó cho ta!

Mộc Thanh Nhi thấy trên mặt Lâm Nhất có sự khinh thường, nàng không quan tâm sự lôi kéo của Từ sư tỷ, giậm chân nũng nịu mắng.

Lâm Nhất đứng lại, hắn bỗng nhiên quay người, ngẩng đầu nhướng mày, khuôn mặt lạnh lẽo nhìn Mộc Thanh Nhi kiêu căng, lạnh lùng nói.

- Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai? Con gái chưởng môn sao? Hay là tiểu sư muội được nuông chiều của phái Thiên Long? Ngươi kêu ta đứng lại thì ta phải đứng, để cho ngươi ngang ngược mắng chửi sao? Hừ! Ta không muốn có lần tiếp theo.

Hừ lạnh một tiếng, khí thế quanh người Lâm Nhất bay ra, tay áo bay trong gió, có một loại uy áp vô hình choáng ngập cả bầu trời đè xuống mọi người xung quanh.

Mộc Thanh Nhi đứng mũi chịu sào, chỉ trong phút chốc, nàng đã cảm thấy mình như rơi vào trong vũng bùn, khó có thể dãy dụa, thở dốc còn khó khăn, như phải chịu được ngọn núi ép xuống, nàng rên một tiếng, đầu gối mềm nhũn, quỳ sát trên đất. Từ Tử Huyên đứng say khiếp sợ muốn lên đỡ, nhưng cả người lại cứng đờ không bước lên được, Những người khác cũng không chịu nổi, trên ngực nặng nề, hai chân run rẩy, uy áp làm cho người ta không có sức chống lại, trái tim điên cuồng đập mạnh, kiếp đảm khó hình dung.

Mộc Thanh Nhi sợ hãi nhìn Lâm Nhất với sắc mặt âm trần, nàng lần đầu tiên phát hiện ra người trẻ tuổi mà mình quen lại đáng sợ đến vậy. Mộc Thanh Nhi nằm trên đất, cả người không thể động đậy, trong lòng oan ức, sống mũi cay cay, nước mắt rơi như mưa. Những người khác đều khổ sở cắn răng chịu đựng, chỉ có ba thầy trò Chân Nguyên Tử vẫn ung dung, ngạc nhiên nhìn những đệ tử phái Thiên Long đang khổ sở chống đỡ, không biết chuyện gì xảy ra.

Trên trán Quý Thang đổ mồ hôi lạnh, Lâm Nhất chỉ là nổi giận, đã có khí thế và uy năng như vậy, đủ vây khốn tất cả đồng môn của hắn lại, khó có thể bước chân nổi. Có thể thấy người này trước nay vẫn nhịn không phát tác, bây giờ bị tiểu sư muội làm cho tức giận, nên mọi người mới cảm nhận được sự đáng sợ của đối phương.

Hiển nhiên, tên Lâm Nhất này sợ rằng giống như trong lời đồn, là tồn tại giống như Thái Thượng trưởng lão.

Du Tử Tiên và La Dung cũng có cảm giác cực kỳ hối hận, Mạnh trưởng lão âm thầm dặn dò bọn họ, để cho bọn họ tạo quan hệ tốt với Lâm Nhất, nhưng Mộc Thanh Nhi lại chóc tức đối phương, làm cho bọn họ cũng chịu vạ lây. Đúng lúc bọn họ không biết làm thế nào mới đúng, một giọng bới quen thuộc từ trên thuyền bay ra, cộng thêm một bóng người từ trên không trung rơi xuống…

- Lâm đạo hữu khoan đã, xin Lâm huynh đệ hạ thủ lưu tình!