Vưu Vật

Chương 22: Thuyết khách



Châu Dị ánh mắt sâu thăm thẳm.  Ngón tay thon vuốt nhẹ cốc trà, vẻ mặt kín đáo.

 

Thầy Lý thấy vậy, cười đầy ẩn ý, không lên tiếng.

 

Bữa cơm đã mất hai tiếng rồi.

 

Quan Luy cố tình chậm lại, còn gọi bánh kem sau bữa ăn.

 

Khương Nghênh và Kiều Nam phát run ngoài cửa.

 

Kiều Nam nhiều lần nhìn vào trong cánh cửa sổ, mặt mày nhăn nhó. Khi thấy Quan Luy ăn từ từ chậm rãi, hết ăn cơm xong ăn tráng miệng, cô tức đến đỏ mắt.

 

Trưởng phòng Khương, họ cố tình đó! Biết rõ mình bị chết cóng ngoài này rồi mà ăn xong rồi còn ăn bánh ngọt.

 

So với  Kiều Nam nóng nảy, vẻ mặt Khương Nghênh rất thản nhiên. Cô ngửa mặt nhìn trời, mấp máy đôi môi.

“Hình như sắp tuyết rơi rồi.”

 

Kiều Nam nghĩ rằng cô không nghe những gì mình nói, lại nói tiếp:

“Sếp Châu cũng thật là, dù thế nào thì chị cũng là nửa người nhà họ Châu, sao anh ấy chẳng nói gì đến cái tình hết vậy.”

 

Khương Nghênh xoay đầu lại nhìn Kiều Nam.  Ánh mắt ẩn chứa sự dịu dàng hiếm thấy.

“Tiểu Kiều.”

 

Kiều Nam ngây ra.

“Hả?”

 

Khương Nghênh:

“Là chúng ta có chuyện cần nhờ người ta, đối phương có ở thế trên một chút  cũng là bình thường.”

 

Kiều Nam bặm môi, nhìn Khương Nghênh, người tính tình bình thản như nước, tự dưng cảm thấy được an ủi nhiều. Cô bèn hạ giọng nói:

“Trưởng phòng Khương, chị không giận à?”

 

Khương Nghênh trả lời:

“Không giận, không có gì đáng giận cả, dù là hôm nay thầy Lý có từ chối tôi, lãng phí chuyện chịu lạnh hôm nay thì tôi cũng không giận. Tôi chỉ cảm thấy mình vô dụng, không thể làm người khác cảm động.”

 

Kiều Nam nghe nói vậy bèn im lặng, nhưng lòng thầm suy nghĩ: Không hổ là người cô sùng bái, xem cái lề lối này đi!

 

Kiều Nam nhìn Khương Nghênh như em gái fan, bất chợt một nhân viên phục vụ bước vào, tay bê hai bát canh gừng.

 

“Cô Khương đúng không ạ?”

 

“Có người bảo tôi mang ít canh gừng cho hai vị.”

 

Khương Nghênh không nhận, chỉ mỉm cười.

“Ai bảo cậu mang đến?”

 

Nhân viên phục vụ đưa tay chỉ thầy Lý đang đứng tựa lưng vào cửa sổ.

“Là vị tiên sinh đó.”

 

Khương Nghênh gật gật đầu, nhận lấy bát canh gừng thổi nguội rồi uống sạch bát canh.

 

Chịu lạnh cả buổi tối, lúc này bát canh gừng nóng vào đến bụng, hơi nóng tỏa ra khắp người.

 

Kiều Nam cũng vậy, uống xong bát canh gừng rồi trả lại bát cho nhân viên phục vụ. Cười hi hi nhìn Khương Nghênh.

“Công phu không phụ người có lòng.”

 

Khương Nghênh: “Ừ.”

 

Khoảng hơn 10 phút nữa trôi qua, thầy Lý và Châu Dị cùng với Quan Luy bước ra.

 

Khương Nghênh với Kiều Nam bước lên trước.

 

Thầy Lý nhìn thấy hai người bèn dừng lại, vẻ mặt từ không vui biến thành bất lực.

“Cô gái này đúng là khó dứt quá.”

 

Khương Nghênh trả lời:

“Thầy Lý, cảm ơn bát canh gừng lúc nãy.”

 

Đôi chân mày thầy Lý hơi nhíu nhẹ, nhìn xéo sang Châu Dị đang cúi đầu bật lửa đốt thuốc, qua quít một lúc.

“Không có gì, tôi cũng không thể để hai cô chịu cóng rồi có chuyện.”

 

 

Khương Nghênh không chú ý đến hành vi của thầy Lý. Sau khi bày tỏ cảm ơn rồi nói luôn.

“Thầy Lý, tôi biết làm người không thể quá ích kỷ, không thể gây khó cho người khác. Chuyện hôm nay tôi làm thực sự có hơi đường đột, tôi xin lỗi thầy. Nhưng tôi vẫn mong thầy có thẻ suy nghĩ lại.”

 

Thầy Lý nghe Khương Nghênh nói xong bèn bật cười.

“Cô này, hay dở gì thì cô cũng nói hết rồi, cô đã xin lỗi nói rằng làm người không thể quá ích kỷ, nhưng cô lại bảo tôi suy nghĩ lại. Cô nói vậy liệu có mâu thuẫn quá không?”

 

Khương Nghênh cực kỳ hạ mình.

“Làm người không thể quá ích kỷ là ý của tôi. Mong thầy suy nghĩ lại, là công việc của tôi cần như vậy.”

 

Thầy Lý bật cười.

“Cô đúng là thú vị. Cô tên gì? Khương Nghênh?”

 

Khương Nghênh: “Vâng.”

 

Thầy Lý:

“Được rồi, cô về đi. Tôi suy nghĩ rồi liên lạc cô sau.”

 

Khương Nghênh móc ra tờ danh thiếp rồi đưa thầy Lý.

 

“Cảm ơn thầy.”

 

Thầy Lý nhận lấy danh thiếp rồi nhìn một lúc sau đó cho danh thiếp vào túi.

“Thời nay không có nhiều cô gái giống cô. Đa số đều là không thể chửi không thể mắng, nói một hai câu là tức giận.”

 

Khương Nghênh cười hiền, không tiếp lời.

 

Thấy thái độ của thầy Lý với Khương Nghênh thay đổi, Quan Luy đứng bên cạnh choàng tay Châu Dị, nũng nịu.

“Thầy Lý, vẫn chưa đi à? Tôi lạnh cóng luôn rồi.”

 

Thầy Lý nghe vậy bèn quay đầu lại, nhìn Quan Luy. Lại nhìn sang Khương Nghênh lắc lắc đầu.

“Thanh niên mà, nhẫn nhịn được mới tốt.”

 

Thầy Lý dứt lời, gật gật đầu chào Khương Nghênh, rồi xoay người bước đến chiếc xe đã đậu bên đường từ lâu.

 

Châu Dị và Quan Luy bước vội theo sau. Lúc lên xe, Châu Dị đưa mắt nhìn Quan Luy, tỏ ý bảo cô lên ngồi ở ghế phụ.

 

Quan Luy bặm môi, tỏ vẻ không muốn nhưng cuối cùng cũng không phản bác.

 

Châu Dị khom người lên xe, đợi anh lên rồi, thầy Lý mới xích vào gần và hỏi.

“Canh gừng là cậu kêu người mang lên đúng không?”

 

Đôi mắt dài của Châu Dị khép hờ, chơi đùa với chiếc bật lửa đang cầm trong tay, không trả lời.

 

Thầy Lấy, đưa tay vỗ vai anh.

“Cậu đó!”

 

Châu Dị bỡn cợt.

“Tôi làm sao?”

 

Thầy Lý:

“Tôi thấy cô Khương Nghênh đó cứng cựa lắm, chưa chắc cậu nhai nổi đâu.”

 

Bật lửa trong tay Châu Dị vang lên tiếng tạch, một ngọn lửa nhỏ bốc lên.

“Gặm được từ lâu rồi.”

 

Thầy Lý kinh ngạc nhưng rồi lại cảm thấy cũng có thể, bèn cười.

“Gặm rồi cũng như không. Tôi thấy người ta không có ưng bụng cậu.”

 

Châu Dị dập tắt ngọn lửa trong bật lửa, xoay đầu nhìn thầy Lý.

“Ông già này, thảo nào ông không có bạn trong showbiz.”

 

Thầy Lý có hơi tức giận khi nghe Châu Dị nói “ông già này”, phản bác.

“Thằng chó, thảo nào chẳng có lấy một cô nào trong đám hoa cỏ vây quanh cậu yêu cậu thật lòng.”

 

Châu Dị.

“Tình bạn giữa chúng ta chấm dứt nhỉ?”

 

Thầy Lý.

“Chấm dứt thì chấm dứt. Ai mà muốn làm bạn với loại chó như cậu.”

 

Châu Dị đấu võ mồm với thầy Lý ở hàng ghế sau. Quan Luy ngồi trước có vẻ không vui. Tuy không nghe rõ hai người nói gì, nhưng cô luôn cảm thấy câu chuyện có liên quan Khương Nghênh.

 

Trợ lý Trần lái xe, thấy Quan Luy mặt mày xưng xỉa, anh cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình, vì lo lắng nằm không trúng đạn.

 

Xe đến nhà của thầy Lý, thầy Lý tức tối mở cửa xuống xe, cãi nhau một đường, nhưng rõ ràng là chẳng thắng.

 

Tức giận thì tức giận, thầy Lý vẫn nhớ mình là chủ nhà, phải nồng hậu, bèn nói qua cánh cửa với Châu Dị.

“Thằng chó cậu có muốn xuống uống chén trà không?”

 

Châu Dị hạ cánh cửa sổ xe nói móc tay gọi thầy Lý đến gần.

 

Thầy Lý nhìn thấy ý cười trên gương mặt anh nghĩ rằng anh ta muốn xin lỗi vì lương tâm nên bước đến gần.

“Chuyện gì?”

 

Châu Dị đưa đầu ra ngoài, cổ áo màu đen hơi hờ hững, yết hầu chuyển động lên xuống khi nói chuyện.

“Về rồi nghĩ cho kỹ, nếu đi thì tôi đặt vé cho thầy.”

 

Thầy Lý bị Châu Dị chọc tức.

“Cậu đang giúp người ta làm khuyết khách à? Sao ban ngày bảo là không quen trước mặt người ta?”

 

Ngón tay thon dài của Châu Dị gõ nhẹ trên cửa sổ xe.

“Ông nghĩ nhiều rồi, tôi lo ông dao động, nên mới giúp ông xuống nước thôi.”

 

Thầy Lý: “Cậu nên lo cho cậu đi thì hơn.”

 

Thầy Lý nói xong, tức tối xoay người bỏ đi. Trợ lý Trần nhìn Châu Dị trong gương chiếu hậu.

“Sếp Châu, giờ chúng ta…”

 

Châu Dị chậm rãi lấy tay xoa chân mày.

“Đưa cô Quan ra sân bay.”