Weibo của tôi có thể đoán mệnh

Chương 90: Sự cố



Tác giả: Khương Chi Ngư


Editor: Thịt sườn nướng


Đương nhiên, chắc chắn là không thể hỏi.


Thẩm Nguyên Gia vốn dĩ cảm thấy Giang Bạn đã sinh ra một chút hoài nghi như vậy, nếu như mình để lộ dấu vết, cứ xem như anh ta vĩnh viễn cũng không biết trên Weibo có thể nhìn ra được cái gì, cũng sẽ biết cô đang lợi dụng Weibo để đoán mệnh.


Tiết lộ một bí mật như vậy cho người ngoài, trừ phi cô là một kẻ ngốc.


Thấy ánh mắt Giang Bạn sáng rực nhìn chằm chằm vào mình, Thẩm Nguyên Gia hắng giọng một cái, mở miệng nói: "Từ tướng mạo của cảnh sát Giang có thể thấy, anh vô cùng yêu nghề và rất thành công trong sự nghiệp, về phương diện cư xử và giao tiếp cũng rất am hiểu, quan trọng nhất chính là, có thể để cho người khác vì anh mà làm việc."


Thật ra thì những điều này rất đơn giản, chú ý một chút là có thể nhìn ra.


Giang Bạn người này vừa nhìn cũng biết không phải là người bình thường, nhất định là trời sinh có tư chất lãnh đạo, là người đứng trên người, Thẩm Nguyên Gia có thể từ thói quen của anh mà thấy được xuất thân của anh nhất định không bình thường.


Phía đối diện im lặng một lúc rồi chớp mắt.


Thật lâu sau, Giang Bạn nói: "Cô cũng biết cái tôi muốn nghe không phải là những điều này."


Thẩm Nguyên Gia đương nhiên biết, nhưng sẽ không nói ra để tự vả mặt mình, cô giả vờ bất đắc dĩ nói: "Cảnh sát Giang, thời cơ khác nhau sẽ cho ra những kết quả khác nhau. Xem khí sắc và ánh mắt của anh, gần đây anh sẽ rất thuận lợi."


Giang Bạn nhíu mày, "A?"


Thẩm Nguyên Gia không nói nữa, lo uống cà phê của mình.


Người ta hay nói người môi mỏng thường bạc tình, cô không biết câu nói này có đúng hay không.


Thực sự thì đoán mệnh cho một người cũng không có đơn giản như thế, lúc Trình Phi Khung dạy cô cũng không có dạy qua nội dung này, nếu cô đi hỏi không chừng còn bị mắng cho một trận.


Thẩm Nguyên Gia nói: "Cảnh sát Giang, nếu như không còn chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước đây."


Nếu còn ngồi ở đó nữa, cô cảm thấy da mình cũng muốn rớt xuống luôn.


Giang Bạn không phải người bình thường, cô cũng không phải bậc thầy về nói dối và che giấu, luyên thuyên thêm vài câu sớm muộn gì cũng bị lật tẩy, đến lúc đó thì không xong.


"Được." Giang Bạn gật đầu.


Thẩm Nguyên Gia nhếch miệng, đang muốn thanh toán tiền cà phê, nhưng người trước mặt cô đã nhanh chóng thanh toán xong, cô cũng chỉ đành thu tay lại.


Giang Bạn người này, phong độ thân sĩ vẫn có.


* * *


Thứ tư, Thẩm Nguyên Gia được Lưu Lị gọi vào công ty.


Lưu Lị dặn dò: "Buổi trình diễn thời trang này chính là cơ hội để em luyện tập một chút, nhưng em tuyệt đối không được làm hỏng, nếu không danh sách người mẫu tham dự tuần lễ thời trang New York sẽ bị cân nhắc lại một lần nữa."


Một người mẫu mà ngay cả show thời trang nhỏ cũng mắc lỗi, cứ coi như chưa nói tới việc ở bên kia có Trương Văn Thao và Lý Mộng Nhiễm ngầm chống lưng, tuần lễ thời trang New York tất nhiên sẽ lập tức thay người.


Thẩm Nguyên Gia cười nói: "Chị Lị, chị yên tâm!"


Trước đó cô đã biết Lưu Lị dặn dò mình chăm chỉ luyện tập chính là để tham gia một show thời trang nhỏ của một nhà thiết kế, cho nên cũng đã chuẩn bị được một thời gian.


Bộ dáng tự tin của cô làm Lưu Lị vô cùng vừa lòng.


Nhà thiết kế này ở trong nước cũng có chút danh tiếng, sở dĩ có thể tự tổ chức show thời trang của riêng mình là bởi vì có sự chống đỡ của công ty nơi anh ta làm việc.


Người mẫu catwalk đương nhiên không phải Chu Lộ.


"Nếu đã như vậy, chúng ta ngay lập tức xuất phát đi, buỗi diễn bắt đầu lúc sáu giờ tối, hiện tại phải đến đó diễn tập một chút mới được." Lưu Lị vội vàng mang cô ra khỏi công ty.


Địa điểm tổ chức show thời trang cách công ty một giờ đi đường.


Thời điểm Thẩm Nguyên Gia đến nơi, bên trong đã có không ít người, tất cả đều là những người mẫu xinh đẹp dáng người uyển chuyển, tập hợp ở một chỗ vô cùng đẹp mắt.


Cô vừa đến, một vài ánh mắt như có như không đặt ở trên người cô.


Thẩm Nguyên Gia đương nhiên rất nhanh liền cảm giác được có một vài ánh mắt căm thù.


Đối với tình huống như vậy, cô đã sớm lường trước, dù sao trong giới giải trí nơi nào cũng sẽ có tình huống như vậy, căn bản không thể tránh được.


Chỉ căm thù như thế này còn khá tốt, nếu là tầng tầng lớp lớp thủ đoạn thì còn tệ hơn.


Thẩm Nguyên Gia đi đến góc phòng chờ, kéo ghế dựa ngồi xuống, những ánh mắt kia mới dời không ít.


Ngay khi cô vừa ngồi xuống, cô gái bên cạnh mỉm cười nói: "Xin chào, tôi là Khâu Linh."


Thẩm Nguyên Gia quay sang nhìn cô ấy một cái, "Thẩm Nguyên Gia."


Khâu Linh tính tình thẳng thắn: "Nguyên Gia, cô cao thật đó, cao hơn tôi rất nhiều."


Cô cao 1m72, bình thường ở trong công ty nhìn thấy những diễn viên nữ cùng ca sĩ cao một mét sáu mấy còn cảm thấy mình rất cao, kết quả hiện tại Thẩm Nguyên Gia còn cao hơn cô 6cm.


6cm này cũng không có đơn giản như vậy.


Bởi vì hiện tại vẫn chưa tới giờ trang điểm, Thẩm Nguyên Gia dễ dàng thấy được mặt mộc của Khâu Linh, theo thói quen mà phân tích tướng mạo của cô ấy một chút.


Khâu Linh có đôi mắt to tròn, khóe mắt lại không có nếp nhăn, những cô gái như vậy có tính cách tương đối đơn thuần, dễ hành động theo cảm tính, hơn nữa đối với người khác cũng không có đề phòng. Khuôn mặt hồng hào sáng bóng, nói lên tâm tư của cô ấy không xấu.


Thẩm Nguyên Gia cười cười với cô ấy, "Cô cũng rất cao mà."


Khâu Linh cười hì hì nói: "Đúng vậy, tôi cũng không có thấp lắm."


Nói chuyện phiếm được vài câu, nhóm người mẫu trong phòng chờ sẽ theo thứ tự lên sàn diễn, tiến hành diễn tập, về phần quần áo và trang điểm thì tùy ý, chỉ cần chú ý động tác là được.


Thẩm Nguyên Gia được sắp xếp ở phía sau.


Một giờ sẽ bắt đầu diễn tập, thứ tự như vậy cũng không quá quan trọng, cô cũng không quá để ý.


Nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy, bình thường họ chỉ tham gia một ít hoạt động nhỏ, đối với hoạt động liền này xem như show thời trang chính quy mà vô cùng để tâm, cũng vô cùng hi vọng có thể đạt được một kết quả tốt.


Quá trình diễn tập không khó, mấy tiếng là xong.


Trong thời gian mấy tiếng này, Thẩm Nguyên Gia và Khâu Linh cũng trở nên quen thuộc hơn, quả nhiên cùng với suy đoán tướng mạo lúc trước không khác biệt lắm, tính cách của Khâu Linh tương đối đơn thuần.


Chờ đến lúc kết thúc đã là bốn giờ hơn, Thẩm Nguyên Gia bị Khâu Linh lôi kéo đi ra ngoài ăn cơm chiều, có điều hai người đều không ăn nhiều.


Sáu giờ, công tác chuẩn bị cho buổi trình diễn thời trang bắt đầu.


Thứ tự lên sàn diễn của Thẩm Nguyên Gia ở phía sau, cho nên chuyên viên trang điểm ưu tiên chuẩn bị cho những người khác, cô cũng vui vẻ nhàn nhã.


Khâu Linh đi trước cô bảy tám người.


"Trang phục rách rồi......"


Âm thanh lẩm bẩm của Khâu Linh không lớn, nhưng Thẩm Nguyên Gia ở bên cạnh cô ấy lại nghe rất rõ ràng, lập tức quay đầu lại nhìn trang phục trong tay cô ấy.


Đó là bộ lễ phục sáng màu, chỗ bị rách nằm ở phía sau bên hông trái, cầm ở trên tay nhìn thấy không rõ lắm, nhưng sau khi mặc vào, tuyệt đối có thể nhìn thấy.


Huống hồ cách trình diễn của người mẫu thường là xoay người rồi đi trở về, nếu Khâu Linh cứ như thế mà trực tiếp quay người, chỉ sợ đến lúc đó sẽ xong đời.


Mọi người xung quanh dường như cũng không có chú ý tới bên này, nhưng Thẩm Nguyên Gia vẫn lập tức cầm quần áo đi vào toilet, "Đi theo tôi."


Toilet yên tĩnh hoàn toàn khác không khí trong phòng chờ.


Khâu Linh đi theo cô, sau khi kịp phản ứng liền gấp đến độ muốn khóc, "Nguyên Gia, tôi phải làm sao bây giờ?"


Nếu như báo chuyện này cho nhà thiết kế, chỉ sợ cô sẽ trực tiếp bị loại khỏi danh sách, đến lúc đó không chỉ không thể lên sàn diễn, còn có thể phải chịu trách nhiệm tổn thất trang phục lần này.


"Trước tiên đừng khóc, đừng để những người khác phát hiện ra." Thẩm Nguyên Gia đối với cô ấy vẫn còn có hảo cảm.


Cô cầm lấy quần áo của Khâu Linh, đưa tay chạm vào chỗ bị rách, chất lượng váy rất tốt, không giống như có thể dễ dàng bị rách.


Càng giống như là có người ra tay thì đúng hơn.


Quả nhiên trong giới người mẫu người có tâm tư cũng không ít, Thẩm Nguyên Gia trước kia đã biết, chẳng qua cô cũng chưa thật sự gặp phải, hôm nay xem như là lần đầu tiên.


Thẩm Nguyên Gia lên tiếng: "Đi tìm một chút xem có kim không."


"Được được!" Khâu Linh nghiễm nhiên coi cô như người tốt, lật đật chạy ra ngoài, ở phòng chờ tìm tìm kiếm kiếm, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.


Các người mẫu trong phòng chờ đều không có chú ý đến cô ấy, tất cả đều đang loay hoay chỉnh sửa trang điểm và quần áo của mình.


Sau một lúc lâu không tìm được kim và chỉ, Khâu Linh lại chạy về toilet, "Không có...... Không có, tôi không tìm được kim chỉ...... Hiện tại làm sao bây giờ? Ra ngoài mua sao?"


Nơi này căn bản không hề có cửa hàng bán thứ này!


Thẩm Nguyên Gia cả người lẫn đầu đều đau, bỗng nhiên có một tia sáng lóe lên trong đầu cô, "Cô quay trở lại phòng chờ lấy cây kéo đem tới đây, nhớ chú ý một chút."


Khâu Linh nhanh chóng đem kéo tới.


Thẩm Nguyên Gia cắt một cái lỗ nhỏ ở hai bên vết rách của bộ trang phục, lại cắt một ít ở trên quần áo mà Khâu Linh đang mặc hiện tại, rút ra một vài sợi rồi cột chúng lại.


Tuy rằng không thấy vết rách nữa, nhưng nếu chú ý nhìn kỹ vẫn có thể nhìn thấy chỗ bị rách.


Thẩm Nguyên Gia thở ra một hơi, "Tạm thời chắp vá như vậy đi, sắp tới lượt cô lên biểu diễn rồi đó, trước tiên cứ thay trang phục đã, lát nữa lúc đi catwalk động tác nhẹ nhàng một chút, cái dây này cũng không có chắc lắm đâu."


Đây không phải là show thời trang lớn, cho dù có phóng viên cũng sẽ không chú ý quá nhiều đến chi tiết của một bộ trang phục.


Huống hồ màu sắc của bộ trang phục này rất sáng, đến lúc đó bị ánh đèn ở hiện trường chiếu lên, có lẽ những người khác sẽ không nhìn thấy.


Thẩm Nguyên Gia lại dặn dò: "Lúc cô mặc vào nhất định phải chú ý một chút."


Khâu Linh mừng rỡ cầm lấy quần áo, ôm Thẩm Nguyên Gia một cái, "Cảm ơn cô rất nhiều, Nguyên Gia! Sau khi kết thúc tôi nhất định sẽ mời cô ăn một bữa thật hoành tráng!"


Bên kia có người gọi, cô ấy xoay người chạy đi.


Thẩm Nguyên Gia tiện tay giúp đỡ mà thôi, cũng là do tính tình Khâu Linh tương đối tốt, huống hồ, cô không nghĩ tới chỉ vì một chút việc cũng có thể hãm hại người khác cho được.


Buổi trình diễn thời trang nửa giờ sau bắt đầu.


Khâu Linh sau khi lên sàn khẩn trương vô cùng, cũng may tố chất chuyên nghiệp khiến cô không có phạm phải sai lầm gì, mãi cho đến cuối đường đi đều bình yên vô sự.


Thời điểm xoay người, trái tim cô trong nháy mắt như bị nhấc lên.


Cô tận mắt nhìn thấy Thẩm Nguyên Gia vừa mới dùng mấy sợi dây buộc chỗ bị rách lại, nếu lúc này nó bị đứt, mọi chuyện coi như kết thúc.


Vừa ra sau cánh gà, Khâu Linh không kịp chờ đợi đi vào phòng chờ, nhìn xem phía sau lưng mình.


Trang phục không có bị rách ra.


Sắc mặt Khâu Linh lập tức nhẹ nhõm, nằm liệt trên ghế, lần đầu tiên cảm giác mình giống như vừa trải qua sự sống và cái chết.


Nếu như hôm nay không có Thẩm Nguyên Gia, lần đầu tiên đi catwalk của cô coi như kết thúc.


Không có ai muốn một người mẫu ngay cả mặc trang phục cũng làm rách.


......


Thẩm Nguyên Gia còn ở phía sau một đám người, trước cô còn mười mấy người mẫu, mỗi người mẫu đại khái đi khoảng hai phút, đến lượt cô còn khoảng nửa giờ.


Vừa rồi bên ngoài không có động tĩnh gì quá lớn, có nghĩa là không có chuyện gì.


Cô dứt khoát lấy di động ra, tìm được Weibo của Khâu Linh.


Mặc dù vừa rồi dường như chẳng có chuyện gì phát sinh, nhưng cô vẫn muốn biết người làm ra chuyện này là ai, có lẽ Weibo của Khâu Linh sẽ cho ra được chút manh mối.


Như vậy về sau nếu như mình gặp phải, cũng có thể cảnh giác một chút.


Sự cố của Khâu linh cũng cho cô một lời nhắc nhở, tuần lễ thời trang New York có muôn hình muôn vẻ các người mẫu từ nhiều quốc gia khác nhau, tất nhiên cơ bản cô cũng không quen biết ai, đến lúc đó một khi quần áo xảy ra vấn đề, cô sẽ không chịu nổi.


Sắc mặt Thẩm Nguyên Gia lạnh đi mấy phần, nhấn lặng lẽ theo dõi.


Rất nhanh, thông tin về Khâu Linh xuất hiện ở trước mặt cô.