Xuyên Không Thành Minh Tinh Trà Xanh Bị Người Người Ghét Bỏ

Chương 18: Nanh vuốt của ma quỷ



“Cô… cô nhìn kìa, chân hắn kìa!!”

Cơ thể gã đàn ông to lớn, cường tráng, chân đeo đệm chân, đi tập tễnh. Phát hiện này khiến bọn họ sợ tới mức không dám thở mạnh.

Bên kia Vân Triết khi bị đẩy ra thì thắt lưng bị va vào, đau đến mức anh gần ngất xỉu, cơ thể lập tức xụi xuống, không đứng dậy được. Hai bé fans của anh chạy đến, nước mắt lưng tròng đỡ anh dậy, vừa nói:

"Đi mau đi mau, gã đó đáng sợ quá!”

Cũng chính vì vậy mà Vân Triết càng cảm thấy gã đô con không giống người thường, bởi vì hắn đẩy anh rất mạnh, cảm tưởng như bị núi đè, khiến anh không thể nào phản kháng. Anh thường ngày đánh quyền anh chưa bao giờ ngã, bình thường một đánh ba không thành vấn đề vậy mà giờ lại biến thành một con gà ốm. Anh ngồi ở khoang trước nên không biết, vừa rồi khi gã đô con náo loạn ở khoang phổ thông đã một đấm đập nát ghế, khiến mấy hành khách định ngăn cản gã không dám làm gì.

Khoang thương gia có vài người, ba nam đã ngã xuống hai, còn một người thì đã chạy biến từ lâu. Ai lại muốn liều mạng vì người không quen biết chứ?

Thấy không ổn, nữ tiếp viên hàng không vừa khóc vừa chạy lên khoang phổ thông cầu cứu.

Mà giờ phút này, trong tưởng tượng của mọi người, Triệu Chi Ý mỏng manh yếu đuối không thể chịu nổi một đấm, gã đàn ông kia tùy tiện dùng đầu ngón út cũng đủ để khiến cho cô đầu thai một lần nữa, nhưng cô thì hay rồi, mồm gan miệng sứa, đi chọc giận gã, cô có quả ngọt để ăn không?

Chỉ có thể mặc cho đối phương vo tròn bóp nghiến, cô xong đời rồi!

Gã đô con cũng nghĩ như vậy. Gã vươn tay muốn túm lấy cô, muốn xách người đẹp lại gần thưởng thức một phen. Nào ngờ lúc này Vân Triết cầm cái ly cao cổ đập vào đầu gã, gã thẹn quá thành giận, ba máu sáu cơn xông tới túm chặt cổ áo Vân Triết:

“Ba lần bốn lượt phá hỏng chuyện tốt của tao, muốn chết hả? Được thôi, tao thành toàn cho mày!”

Dưới cơn giận dữ gã đấm lõm chiếc ghế ngồi, nhưng tay vẫn lành lặn chẳng chút thương tích??!

Vân Triết khó thở, mặt đỏ bừng vì nghẹn, hạ mắt nhìn xuống gã đàn ông, đáy mắt lộ ra một chút sợ hãi. Ai mà không sợ chết chứ?

Gã đàn ông hung hãn, khuôn mặt tái nhợt, cứng đờ tràn ra từng đợt khí đen, cực kỳ kỳ dị, trong cơn hoảng hốt, Vân Triết còn tưởng là mình nhìn nhầm.

“Sợ hả, sợ là được rồi! Đi chết đi!!!”

Vân Triết cố gắng vùng vẫy, nhưng anh không thể thoát khỏi sự kiềm chế của gã, giờ phút này anh gần như nghe được tiếng rắc rắc khi cổ bị vặn gãy.

Nhưng mà anh chờ rồi lại chờ, không thấy đau đớn như dự tính, mà cái tay đang ghìm chặt cổ anh lại nhẹ buông ra, hai chân anh chạm đất, ngay sau đó là tiếng tru như lợn bị thọc tiết:

“Á a a a —— đau!!”

“Đau đau đau! Đau quá!!”

“Buông tay, mau buông tay!!”

Bây giờ đến phiên gã đô con cảm thấy “bị núi đè”. Gã dùng hết sức lực bình sinh nhưng không thể tách được bàn tay của đối phương ra khỏi đầu mình, lại càng chẳng mảy may gây ra tổn thương gì cho cô, mà đối phương túm đầu gã càng chặt, khiến gã càng tru lên đau đớn.

Thứ đang túm gã là nanh vuốt của ma quỷ à?

Vân Triết loạng choạng đứng dậy, giương mắt thấy cô bé đầu bù tóc rối, đeo khẩu trang thế nhưng lại đang nắm đầu gã đô con. Năm ngón tay của cô thành vuốt, túm một cái, nhấn một cái! Giật manh ra sau! Gã đô con bị kéo vật ra sau, nhưng cô không quan tâm, túm tóc gã mà giật mạnh!

—— Gã đàn ông cao lớn, cường tráng, cơ thể cứng như thép ầm ầm đổ ập xuống!