Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 213



Bội Lan vốn nghĩ Càng Thành chẳng có bao nhiêu người, nhưng nhìn khách đ.iếm này mà xem, có không ít thương nhân đang ở đây.

Nhưng tìm đâu ra nhiều người Hồ tộc tới mua hàng như vậy.

Khương Đường trấn an nói: “Đồ vật cứ từ từ bán là được, ta đã thuê một mặt tiền cửa hiệu. Nơi này có không ít mặt tiền, nhưng số có thể thuê lại không nhiều lắm, đa số đều vô chủ, nếu muốn dùng thì phải mua mới được.”

Số căn có thể thuê chẳng được bao nhiêu, Khương Đường đã đi trước chiếm tiên cơ.

Ba người kia sáng mắt, rất nhanh đã phản ứng lại, không cần bọn họ phải đứng bán, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Trong khoảng thời gian đó hoàn toàn có thể đi thêm một chuyến nữa.

Có rất nhiều hàng hóa không tiện bày bán ngoài đường, nhanh chóng thuê được một cửa hàng vẫn là tốt nhất.

Thậm chí nếu có người nào không thuê được cửa hàng, Khương Đường hoàn toàn có thể mua lại hết số hàng đó.

Trong một thời gian ngắn mà Bội Lan đã có khứu giác của một thương nhân, cảm thấy thuê được cửa hàng là chuyện vô cùng tốt, hẳn là phí thuê ở nơi này cũng rẻ, không lo bị tổn thất vốn liếng là được.

Bội Lan: “Cái này thật là quá tốt.”

Khương Đường nói: “Ta cũng muốn hỏi tính toán sau này của các ngươi một chút.”

Nàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, ở trong phòng mà vẫn nghe được tiếng gió thét gào: “Trời lạnh rồi, bây giờ mà tiếp tục đi buôn thì rất vất vả, các ngươi muốn làm tiếp hay là… chờ đến đầu xuân ấm áp hơn cũng được.”

Ba người chưa cân nhắc chuyện này cẩn thận, trước khi Khương Đường hỏi tới bọn họ đều ngầm bắt chước theo Lưu Dương.

Nhưng trời thật sự rất lạnh.

Bội Lan nói: “Để ta ngẫm lại đã, sau đó sẽ tới nói với ngươi.”

Trời trở lạnh, hai lần buôn bán cũng đã kiếm được số bạc cho hơn mười năm, nghỉ ngơi một chút cũng không phải không được.

Khương Đường nói: “Cũng được, các ngươi nghỉ ngơi đi. Ta đến cách vách xem thử, nếu cửa hàng khai trương thì các ngươi cũng mang đồ vật tới đó bán đi.”

Cách vách chính là đám người Lưu Dương, còn lại là đám tiêu đầu, sắp xếp cho ba nữ tử ở chung cũng là để tránh những kẻ không có mắt.

Khương Đường rời đi không lâu là đã có người đưa chăn và y phục tới, còn có không ít ăn.

Ba người bọn họ cũng không còn chuyện gì nữa, chỉ cần chờ xem khi nào cửa hàng khai trương.

Khương Đường lại đi gặp Lưu Dương, nàng hỏi chuyện của cửa hàng trước: “Ta tính như thế này, chúng ta cứ cất trữ trước rồi từ từ bán, như vậy chúng ta sẽ có ưu thế hơn người khác. Ngươi cũng là chủ nhân, ta muốn nghe thử ý kiến của ngươi.”

Lưu Dương ngượng ngùng cười: “Khương tỷ tỷ, mấy cái khác còn tốt, nhưng mấy thứ này thì bất cứ nơi nào cũng bán được. Chúng ta mở tiệm tạp hóa lớn như vậy, sẽ có người tới sao.”

Hắn chỉ tính bày một gian hàng rồi bán những thứ giống như vậy, cho dù là mở tiệm tạp hóa thì cũng chỉ mở một tiệm nhỏ thôi.

Còn vải vóc và đồ sứ, có thể bán được không?

Khương Đường nói: “Cái này sẽ tốn thời gian để phân loại hàng hóa, còn phải bổ sung hàng hóa định kỳ, dù sao cũng sẽ có người tò mò, chúng ta cứ thử trước xem sao, nếu không được thì chỉ tập trung bán những loại hàng bán chạy, kinh doanh như thế có được không?”

Khương Đường cũng chỉ có thể nói là thử trước, rốt cuộc có làm được không chính nàng cũng không rõ lắm.

Lưu Dương lần đầu làm chủ nhân, không nghĩ tới chuyện còn phải ra quyết định: “Vậy thử xem, lúc đó xem món nào bán chạy thì chúng ta lấy hàng nhiều một chút.”

Lục Cẩm Dao và An Dương đang ở Thịnh Kinh, cũng không thể cho ý kiến được.

Mọi người bên này nghỉ ngơi một ngày rồi cùng nhau đi dọn dẹp cửa hàng.

Phía sau cửa hàng có mấy gian nhà cũ nát, vừa lúc có thể dùng làm nhà kho, sắp xếp phân loại hết hàng hóa cũng đã tốn hết hai ngày.

Cửa hàng để không một ngày là sẽ mất không một ngày phí thuê, hôm khai trương cũng có mời thêm năm người cao to vạm vỡ tới canh cửa, miễn cho có người nhân lúc đông đúc trộm đồ.

Hôm khai trương có rất nhiều người chen đầy ngoài cửa, có người Hồ tộc, cũng có thương nhân, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Tiểu thương từ nam tới bắc đều tự nhận mình là chỉ là khách qua đường, sau khi bán xong hàng hóa là lập tức rời đi, không nghĩ tới thế mà lại có người mở cửa hàng ở đây.

Mọi người chen chúc trong cửa hàng, đủ loại hàng hóa đều được niêm yết giá rõ ràng, như tơ lụa và vải vóc đều cắt xuống một mảnh nhỏ làm mẫu, tránh cho chúng bị người ta làm dơ.

Những đồ vật còn lại đều có người trông coi.

Có người nghĩ rằng đây cũng chỉ là sấm to mưa nhỏ, náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng chẳng có mấy ai mua, e là mấy thứ kia không dễ giải quyết đâu.

Cửa hàng khai trương vào đầu tháng chín, đến đầu tháng mười, Lục Cẩm Dao cùng An Dương nhận được thư từ Tây Bắc gửi về, sau đó người Cố phủ đã mang bạc đến cho phủ Vĩnh Ninh hầu và phủ An vương.

Một nhà sáu trăm lượng, một nhà ba trăm lượng.

Trong thư có viết, vẫn chưa động tới tiền vốn, chuyện buôn bán vẫn tiếp tục, đây đều là hoa hồng được chia.

Phủ An vương còn được tặng một khối ngọc thạch vô cùng tốt, là quà tân hôn mà Khương Đường chuẩn bị cho An Dương.

An Dương sẽ thành thân vào giữa tháng mười, trong thư Khương Đường nói nàng không về được.

Đúng kẻ lừa đảo.

An Dương lại tiếp tục đọc thư, nàng ấy lại thấy được một tin vui nhất.

Khương Đường nói nàng vốn đã tính quay về, nhưng nửa tháng trước đã phát hiện mình mang thai, thật sự không về được.

An Dương đọc kỹ lại câu đó, sau đó đôi mắt không khỏi cong lên. Khương Đường mang thai rồi, thật tốt quá.

Như vậy thì phải ở Liêu Thành dưỡng thai cho tốt, nếu có thai rồi mà còn ngồi xe ngựa cũng không tốt lắm, đường đi quá xóc nảy.

Với quan hệ giữa nàng ấy và Khương Đường, làm mẹ nuôi cũng không phải là quá phận.

Hài tử của Khương Đường, hẳn là sẽ đẹp biết bao nhiêu.

Trong một chốc lát, ngay cả cảm giác vui vẻ khi thu hồi vốn cũng bị ném ra sau đầu.

Điều làm An Dương vui vẻ không chỉ là Khương Đường có thai. Nàng ấy gặp Khương Đường ở buổi tiệc ngày xuân của Hầu phủ, tận mắt nhìn thấy nàng nhảy xuống nước cứu người. Về sau trời xui đất khiến mà có duyên, bệnh của nàng ấy cũng khỏi hẳn.

Khương Đường một đường đi tới đây cũng không dễ dàng. Chuyện có thai đối với nàng mà nói càng giống như dệt hoa trên gấm nước chảy thành sông, đương nhiên An Dương sẽ vì nàng mà vui vẻ.

Cho dù nàng ấy thành thân Khương Đường không tới được, vậy cũng không sao cả.

An Dương nhìn lễ vật tân hôn gửi tới, đó là một khối ngọc dương chi bên ngoài vẫn còn thô ráp chưa được mài giũa, to đến mức dùng cả hai tay cũng nắm không hết được.

An Dương kiến thức rộng rãi, cũng biết khối ngọc thạch này là thứ tốt khó có được.

Tuy rằng Khương Đường không trở về, nhưng biết tin tức nàng sống rất tốt là được rồi.

Nàng ấy phải tập quen dần với chuyện này, ngày sau nhất định sẽ cũng là như vậy, dần dần cơ hội gặp nhau cũng ít đi. Mỗi người lập gia đình rồi đương nhiên sẽ phải tập trung cho gia đình của mình.

An Dương lại thở dài trong lòng rồi đọc thư tiếp.

Trong thư còn nói phong cảnh Tây Bắc rất khác biệt, mới tháng chín đã có tuyết rồi. Nếu như An Dương có dịp đến thăm sẽ biết tuyết ở đó không rơi nhiều như ở Thịnh Kinh, cũng không quá dày.

Tuyết ở Tây Bắc thực sự giống như lông ngỗng vậy.

Khương Đường còn nói chuyện cửa hàng nhưng cũng chỉ đề cập mấy câu, chuyện làm ăn không cần nhiều lời, cái gì cũng không bằng mang sổ sách ra xem thử.

Đồ vật đưa tới còn có một quyển sổ được sao chép ra, ghi rõ từng khoản mục trong đó.

Phải giữ lại vốn thì mới có thể tiếp tục làm ăn được. An Dương không quá quan tâm đến chuyện làm ăn, an tâm làm chưởng quầy phủi tay.

Sau khi đọc thư xong, An Dương viết một phong thư hồi âm cho Khương Đường.

Đại ý là cứ dưỡng thai cho tốt, chuyện gì cũng phải chờ hài tử sinh ra đã rồi lại nói sau. An Dương không có kinh nghiệm gì, cũng chưa từng bày sắc mặt tốt với mấy thứ muội thứ đệ trong phủ, cũng không biết cách nuôi dưỡng tiểu hài tử thế nào, viết thư chỉ nói mấy lời lung tung. Viết xong xem lại, chính mình cũng thấy buồn cười.

Nàng ấy lại bảo nha hoàn chọn mấy loại thuốc bổ cho người có thai, gom lại chung với bức thư rồi bảo nha hoàn gửi đi. Chờ người đi rồi, An Dương tựa vào giường nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn đến xuất thần.

Nàng ấy sống cũng không tệ lắm, tuy rằng chọn quận mã là chọn người đẹp nhất nhưng cũng không đến mức bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong bao cỏ dốt nát. Tính tình cũng không tồi, sau này nàng ấy không cần phải đi Lan Lăng, càng không cần phải chu toàn lễ nghĩa với bà bà tẩu tử.

Cứ chờ xuất giá vậy thôi.

Mà bên kia, Lục Cẩm Dao cũng nhận được thư. Chợt nhìn thấy câu kia, suyt chút nữa làm đổ cả ly trà bên cạnh.

Lục Cẩm Dao sợ mình nhìn lầm, đọc đi đọc lại từng chữ từng chữ, sau đó liền cầm thư đi tới chính viện.

Phu nhân Vĩnh Ninh Hầu phủ luôn luôn đoan trang ổn trọng, hiếm khi thấy có lúc nào luống cuống tay chân hấp tấp như thế.

Đi đường cũng nhanh hơn ngày thường. Nguyệt Vân Bán Hạ ở phía sau chạy theo, gần như không thể theo kịp nàng ấy.

Đến Thọ An Đường, Nam Hương đi vào thông bẩm, chỉ một lúc sau liền dẫn người đi vào.

Lục Cẩm Dao dọc theo đường đi đã bình tĩnh không ít, lại thu lại nụ cười trên mặt, quy củ thỉnh an: “Gặp qua mẫu thân.”

Trịnh thị nói: “Không cần đa lễ, sao vậy, có chuyện gì quan trọng à?”

Bà ấy thấy tóc Lục Cẩm Dao bị gió thổi hơi rối tung, không khỏi lên tiếng hỏi.

Lục Cẩm Dao nói: “Đường nhi viết thư về, mang về tin tức tốt.”

Trịnh thị giật mình, mím chặt khóe miệng, lại sợ mình suy nghĩ nhiều: “Tin tức gì tốt thế?”

Lục Cẩm Dao rất có bản lĩnh làm gian thương: “Là chuyện làm ăn, ta có bỏ ra năm trăm lượng bạc, đã thu hồi vốn rồi. Chỉ riêng lợi nhuận mỗi tháng được chia đã có hơn sáu trăm lượng bạc.”

Về chuyện làm ăn Lục Cẩm Dao sẽ nói với Trịnh thị. Trịnh thị đã từng buôn bán không ít, cũng có rất nhiều chiêu số, nghe nhiều lời của người từng trải sẽ không có hại gì.

Phải để cho bà bà biết Khương Đường tốt thế nào, bất kể là làm ăn hay là quản gia hay là cái gì khác, đều rất tốt.

Trịnh thị: “…Các ngươi đều rất tốt, làm buôn bán nhớ làm đâu chắc đấy, đừng quá liều lĩnh. Nhưng mà cũng đừng chỉ nghĩ kiếm được nhiều ít bạc, trời sắp vào đông rồi, lấy danh nghĩa Hầu phủ quyên cháo quyên gạo cũng không tốn bao nhiêu tiền hết, nếu còn dư tiền thứ cứ tặng cho người nghèo chút áo bông chăn bông. Tuy nhiên chuyện này cũng đừng có gióng trống khua chiêng, cứ lặng lẽ làm là được rồi.”

Xem như là để giữ thể diện. Dù sao Hầu phủ cũng ở chỗ này, lại có chuyện đại phòng Cố Kiến Phong đã làm nữa, làm những việc này cũng là vì chuộc tội.

Đám người Cố Kiến Phong lưu đày vào tháng Tư, hiện giờ đã đến Hạc Thành.

Trịnh thị không yên tâm nên sai người đi theo nhìn, nghe người đi theo nói người một nhà đã ổn định cuộc sống rồi.

Cố Kiến Phong tìm một công việc trong phòng thu chi, Hàn thị làm công cho người ta, Cố Ninh Viễn không có công danh, ngày sau không thể tham gia khoa cử làm quan nữa, liền làm chưởng quầy trong một cửa hàng.

Mọi người đều còn sống, những người khác thì Trịnh thị không biết. Về phần sau này cuộc sống tốt hay xấu, tất cả đều do bản thân mình, bà ấy cũng không quản được nhiều như vậy.

Trong nhà đã cho không ít tiền bạc rồi, nếu lại đi vào ngã ba đường khác thì đó mới là ông trời cũng không giúp hắn. Cũng không thể trông cậy vào hai lão nhân cùng bọn họ đi tới Hạc Thành rồi lại chiếu cố bọn họ sống qua ngày được.

Trịnh thị hiện giờ đã nhìn ra được, con cháu đều có phúc của con cháu. Nhưng tuổi già, vẫn là hy vọng hài tử đều được thuận lợi.

Chuyện của Cố Kiến Sơn và Khương Đường cũng là một điểm vướng mắc trong lòng Trịnh thị. Bà ấy cảm thấy có lỗi với hai hài tử, ấu tử chưa từng được hưởng thụ tình yêu thương, tiểu nhi tức thì bị trong nhà bán làm nha hoàn, khó khăn lắm mới có thể chuộc thân được.

Thậm chí còn không so đo những hiềm khích trước đó để đến Đại Lý Tự tặng đồ.

Hai người cũng chẳng khác gì không phụ không mẫu. Hầu phủ có được ngày hôm nay cũng là do người ta nể mặt Cố Kiến Sơn. Nếu như Trịnh thị cảm thấy những chuyện này là chuyện đương nhiên thì vậy mới thực sự là không tim không phổi.

Khương Đường đi theo đến Tây Bắc, cũng không biết đến Tết có thể về được hay không.

Nếu trở về, hình như cũng không có ý nghĩa gì cả. Vừa không thể đến Hầu phủ ăn tết, lại phải cùng Cố Kiến Sơn ngăn cách hai nơi, vậy còn không bằng ở lại Liêu Thành.

Chuyện làm ăn... quả thật là tin tức tốt, Trịnh thị cười cười, từ một tiểu nha hoàn đến tận bây giờ đã có thể gánh vác cả một gia đình, xem như cũng tiến bộ không ít, bà ấy nói: “Các ngươi hợp tác làm ăn, nhìn xem nếu cái gì dễ ra tay thì cũng có thể mang đến bên kia bán. Làm buôn bán cũng đừng quá so đo lời ít, nhiều người rồi thì sổ sách cũng không dễ tính nữa. Nếu ít so đo, mỗi người lui vài bước, việc làm ăn mới có thể lâu dài.”

Lục Cẩm Dao nghiêm túc nói vâng: “Còn có một chuyện nữa, mẫu thân, Đường nhi có thai rồi.”

Trịnh thị vốn cũng không ôm hy vọng, nhưng Lục Cẩm Dao…