Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Ngọt Văn

Chương 49: Vị Khách Bất Ngờ



Kiều Vũ trở về nhà, cô mang tập đề dày cộp ra, chăm chỉ làm từng bài một.

Những dạng khó hay các cách giải đặc biệt đều được Lãnh Tinh Duệ ghi lại vào một cuốn sổ tay nhỏ rồi đưa cho cô rồi.

Tối hôm đó, vì để tiếp sức cho Kiều Vũ học tập, ba mẹ Kiều làm một bàn toàn những món đặc sản.

Cá thịt gì đó đều đầy đủ cả.

Nhìn những món này, Kiều Vũ thở dài một hơi.

Lần này xa nhà, cô thật sự phải để mọi người lo lắng rồi. Ngay cả mẹ của cô, người luôn tiết kiệm vậy mà cũng cắn răng bỏ nhiều tiền như thế chỉ vì một bữa ăn.

- Chị, ngày mai chúng ta đi câu cá nhé?

Kiều Cảnh An ôm lấy cánh tay cô, khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ mong đợi.

Kiều Vũ xoa đầu cậu nhóc, nói:

- Mai nghỉ hả?

- Vâng

Nghe cuộc đối thoại của hai chị em, ba Kiều không nhịn được mà chen miệng:

- Cảnh An, phải để chị học bài nữa chứ. Chơi, cứ nghỉ là chơi. Con mà không lên được cấp hai thì ở nhà làm ruộng.

Sự thật là Kiều Cảnh An không hề dốt, quan trọng là nhóc rất nghịch ngợm và ham chơi, luôn chạy nhảy ở khắp mọi nơi. Kể cả trên núi cao kia cũng đã bị cậu nhóc khám phá từ lúc lớp hai rồi.

Cô cười nhẹ, ngoan ngoãn tiến đến bên cạnh ông, hai chị em mỗi người ôm một tay rồi làm nũng.

- Ba, con sẽ chăm chỉ học tập mà, sẽ không làm ba mất mặt đâu.

- Ba, con chỉ chơi một ngày này thôi, những ngày sau đấy chắc chắn sẽ làm hết đề, lấy điểm cao về cho ba, được không ạ?

Bị hai bảo bối bám lấy, mắt to đen láy tràn đầy sự cầu xin, ba Kiều còn có thể nói gì nữa không? Tất nhiên là... giơ tay đầu hàng rồi.

Đạt được mục đích, cả hai đều vui vẻ đập tay với nhau.

Kiều Vũ vào phòng, hai chị em an tĩnh làm bài tập cùng nhau.

Kiều Cảnh An đang ở đội tuyển lớp 4, bài tập không chỉ tăng thêm về số lượng, mà độ khó cũng ở cấp bậc khác rồi.

- Đưa bài đây, chị xem xem

Hồi xưa "Kiều Vũ" mải ở nhà giúp đỡ việc nhà cho bố mẹ, khi Kiều Cảnh An sinh ra thì lại chăm sóc cậu nhóc. Vậy nên dù học giỏi như nào, cô và "Kiều Vũ" trong nguyên tác cũng chưa bao giờ đi học đội tuyển.

Nghĩ đến ba mẹ đang già đi, cả người gầy yếu và tấm lưng hơi còng, Kiều Vũ đột nhiên nghĩ đến một ý hay.

Cô kéo Kiều Cảnh An ngồi xuống sàn nhà, nhẹ giọng nói:

- Cảnh An, ở chợ quê mình có thể xin chỗ để bày quán không nhỉ? Bán đồ ý.

Kiều Cảnh An gật đầu.

- Có ạ.

Kiều Vũ cười vui vẻ, cô cầm lấy cần câu đã chuẩn bị sẵn ra. Cũng chỉ là đồ tự làm mà thôi, cành tre với móc câu tự chế.

- Chúng ta làm thêm vài cái cần câu nữa đi. Ngày mai đi câu cả ngày, nếu hỏng thì còn có cái để thay, hì hì, sau đó chúng ta sẽ đi bán cá lấy tiền, mua đồ ngon về cho ba mẹ.

Nếu là đồ tươi, lại còn to và khỏe, chắc chắn sẽ bán được với giá đắt.

Chỉ cần mua thêm đồ ăn cho gia đình, mua mấy đồ tự đấm lưng và mát xa để hai người giải tỏa lúc mệt mỏi, còn số tiền còn lại thì đưa cho mẹ giữ, vậy là tốt rồi.

Mắt Kiều Cảnh An sáng lên, cậu gật mạnh đầu.

- Được, cùng nhau kiếm tiền thôi.

Mẹ Kiều nghe thấy tiếng thì thầm, bà ngó đầu vào.

- Hai đứa làm gì vậy? Ngồi dưới đất cho bẩn à, mau đứng lên.

Cả hai giật nảy mình, nhanh chóng ngồi lên ghế.

- Mẹ, bọn con đang nghĩ cách giải bài khó, chứ không có gì đâu ạ.

Mẹ Kiều yên lòng, bà cười.

- Hai đứa ăn táo không? Mẹ mang một đĩa vào nhé, vừa làm bài vừa ăn.

- Vâng ạ.

Cả hai cười tít mắt, trả lời vang dội.

Và thế là, cả hai đều mang tâm trạng phấn khích và mong đợi chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, ba mẹ Kiều vẫn dậy sớm như mọi khi. Tiếng đập cửa nhẹ nhàng lại vang lên.

Mẹ Kiều nhíu mày, hơi hích vai ba Kiều.

- Ba nó ơi, ngoài cửa có tiếng gõ cửa đúng không?

- Đúng rồi. Bà ra mở đi.

Mẹ Kiều tháo cạp dề ra, lẩm nhẩm nói:

- Nhà ta lại có khách hả?

Mở cửa ra, mẹ Kiều nhìn thấy một cậu con trai đẹp trai đến lóa mắt ở ngoài cửa.

Khuôn mặt như tạc tượng, dáng người cao dỏng cùng với bộ đồ sạch sẽ, chỉ với khí chất của con nhà gia giáo kia, mẹ Kiều liền biết đây không phải là con cái của gia đình bình thường.