Xuyên Thành Tiểu Thiếu Gia Pháo Hôi

Chương 47: Ngày sinh nhật sốt cao



Tống Trạch ban đầu chỉ bị cảm nhẹ, thân nhiệt không tới 39 độ, đáng lí ra chỉ cần uống một chút thuốc là sẽ đỡ hơn. Nhưng đột nhiên bất ngờ đến giữa trưa, nhiệt độ cơ thể của cậu lại bắt đầu tăng nhanh đến chóng mặt, thoáng cái liền chạm đến con số 40. Kèm theo đó là những chiệu chứng ho khan và hắt hơi liên tục.

Ở đảo nhiệt độ ngày và đêm đều nóng lạnh thất thường, chưa kể khí hậu lại còn đặc biệt ẩm thấp, nên đa phần những du khách đến đây không thích ứng ngay được, dễ xảy ra cảm cúm cũng là điều rất bình thường. Mà trong khi đó, thiếu niên nào kia còn ngạo nghễ, nửa đêm lết thân ra ngoài ban công ngồi hóng gió, vậy nên nếu bảo cậu không bệnh, thì cũng là quá uổng đi.

Ghế chờ trong sảnh của trạm y tế hiện đã đầy ắp người ngồi, hầu hết đều là trẻ nhỏ được các phụ huynh dẫn đến. Nữ y tá túc trực phía ngoài chẳng buồn hỏi han gì, như đã quá quen với điều này, người nào đến lượt liền lấy nhiệt kế ra đo.


Ở cuối hàng ghế chờ, thiếu niên toàn thân mềm nhão, đôi mắt thâm quầng đang nhắm nghiền, nghiêng đầu dựa lên vai Tạ Vũ. Cái mũi nhỏ màu đỏ chót không ngừng khịt khịt.

Vẻ lo lắng như thể sắp tràn ra khỏi khuôn mặt, Tạ Vũ dáo dác đưa mắt nhìn lên hàng người đang lần lượt xếp phía trước, bàn tay lớn nắm trọn cả bàn tay nhỏ ấm nóng, từ đầu đến cuối, miệng đều liên tục lẩm bẩm duy nhất một câu: "Sao mà đang yên đang lành lại tự nhiên sốt cao thế chứ."

"Aizzzz, lâu quá đi, tê hết cả chân tôi rồi." Ngồi chồm hỗm ở trước mặt hai người, Trịnh Quang lấy từ đâu ra một cuốn cẩm nang dinh dưỡng, tận tâm tận lực quạt nhẹ cho Tống Trạch, nhưng miệng thì lại không ngừng than vãn: "Tôi nhớ hôm nay là Halloween mà, có phải là ngày lễ cảm cúm đếch đâu. Thế quái nào lại đông dữ thần vậy?"


Cùng lúc đó vừa mới đi mua đồ về, Triệu Bân truyền tay cho Tạ Vũ một túi ni lông in hình hiệu thuốc và hai chai nước ướp lạnh. Sau đó là ngồi xuống bên cạnh Trịnh Quang, đưa một túi đồ khác và một lon trà chanh cho cậu ta.

"Uống chút nước nhé." Vặn mở nắp chai nước lọc, Tạ Vũ nhỏ giọng hỏi thiếu niên bên vai.

Ậm ừ đáp lại bằng giọng họng, Tống Trạch lười biếng hé môi. Thế là người nào đó chắc chắn phải phục vụ chu toàn, đưa chai đến tận miệng.

Chờ cậu uống xong, anh lấy từ trong túi ni lông ra một hộp miếng dán hạ sốt. Nhanh tay thay miếng dán cũ ở trên trán của cậu thành một miếng mới.

Nhiệt độ mát lạnh của miếng dán mới làm cho Tống Trạch thoải mái hơn phần nào, ấn đường đang nhau lại chầm chậm giãn ra.

Ngồi một bên, Trịnh Quang vừa ăn vừa phát biểu tư tưởng kinh doanh: "Nào về, tôi sẽ nói anh tôi đến đây mở một chi nhánh bệnh viện thật lớn. Chứ bên Tạ gia chắc chắn chẳng bao giờ để ý đến mấy cái vấn đề này."


"Nói vậy thì cũng đúng, nhưng mà...". Triệu Bân vừa ăn bánh que vừa nêu lên ngẫm nghĩ: "Cái đảo này không phải do Tạ lão gia mua, nên hiện tại nó đang thuộc quyền quản lý của Tạ Hiến. Hợp tác kinh doanh với ông ta thì chẳng ra đâu vào đâu đâu."

"Vãi, chuyển sang Tạ Hiến hồi nào thế?" Đang ực nước, nghe thấy lời này thì suýt chút bị sặc, Trịnh Quang khụ khụ, nói: "Nó đứng tên của bố Tạ thì đáng lí ra phải sang cho anh Vũ chứ?"

"Tôi chịu, hỏi chính chủ đi."

Cả hai nhìn về hướng Tạ Vũ, thiếu niên tuy nhắm mắt nhưng vẫn nghe ngóng tình hình, lúc này cũng mở mắt nhìn anh.

Hắng giọng một cái, Tạ Vũ nói: "Tạ Hiến bảo sẽ thay tôi quản lí, cho đến khi tôi đủ tiêu chuẩn."

"Chậc, hèn gì lần này đi thấy ít khách du lịch như vậy". Tặc lưỡi chê bai, Trịnh Quang nói: "Chắc không lâu nữa, Happy World cũng bị đóng cửa quá."
Trò chuyện một lát thì cũng đã đến lượt, thiếu niên được Tạ Vũ dìu vào trong thử máu xét nghiệm.

Tay áo hiện đang xắn cao, một tay cầm bông gòn ấn ấn vào chỗ vừa lấy máu. Khuôn mặt hốc hác do thiếu ngủ của Tống Trạch lúc này liền ngáp ngắn ngáp dài, đuôi mắt dần xuất hiện những giọt nước mắt do buồn ngủ.

Nhưng không đợi cơn buồn ngủ của cậu thấm thía, bên ngoài sảnh đã vang lên một tiếng khóc chói tai của trẻ nhỏ, một đứa vừa réo lên không lâu, lại xuất hiện thêm một đứa khác réo theo. Tức thì cả sảnh chờ tràn ngập tiếng khóc thét, hòa lẫn trong đó là giọng điệu dỗ dành của những bậc phụ huynh. Âm thanh hỗn tạp truyền vào tai, làm cho thiếu niên vốn đã đau đầu, mệt mỏi, giờ đây lại càng thêm choáng váng.

Cậu đảo đôi mắt mông lung như đang muốn tìm kiếm người nào đó, mãi một lúc sau mới có thể xuyên qua dòng người lờ mờ, chạm đến một bóng hình hư hư ảo ảo.
Cách đó không xa, Tạ Vũ đang đứng tại quầy lấy thuốc, cúi người chăm chú lắng nghe bác sĩ dặn dò. Mái tóc của anh rối xù vì chưa được chải chuốt, không chỉ vậy, đến cả cổ áo khoác bị gập vào trong mà cũng chẳng hề hay biết.

Nhưng cũng phải thôi, vì mới sáng sớm khi biết người bị bệnh anh liền loạn hết lên, không giúp cậu thay đồ thì cũng là lau mồ hôi, không thay nước cho khăn ấm thì cũng là đi nấu cháo.

Tuy đang bệnh khá mệt nhưng khi nhìn người nọ cuống cuồng đến mức tay chân vụng về, bưng có mỗi cốc nước cũng không xong. Ấy vậy mà vẫn chạy đôn chạy đáo, không thể ngồi yên một chỗ. Cũng đột nhiên khiến cho đáy lòng của cậu tràn ngập sự ấm áp, một sự ấm áp mà có thể trước đây đã chưa từng được cảm nhận.

Bình thường ngoài việc cắm đầu vào học hành và có thành tích tốt ra thì Tạ Vũ là một con người khá ngốc, không thể đọc vị được người khác, cũng không biết cách ứng xử. Tuy nhiên những vấn đề này sẽ không đáng lo ngại, nếu như anh không đi kèm theo cái tính cách mềm lòng, cảm thấy người nào đối tốt với mình, là liền đánh đổi mọi thứ giúp đỡ cho họ. Và cũng nhờ chính cái tính cách đó mà tương lai sau này, Tạ Vũ đã bị lừa gạt không biết vô số lần.
Khẽ lắc đầu, thiếu niên cười thầm: Gì mà giáo thảo lạnh lùng, đóa hoa cao lãnh trên núi tuyết chứ? Chẳng qua chỉ là một tên ngốc, sống khép mình, không muốn giao tiếp mà thôi.

Vài phút sau, trong căn phòng truyền nước, ngước mắt nhìn những giọt dịch trong suốt đang nhỏ giọt trên dây ống, Tống Trạch uể oải, ngả người nằm dài trên ghế truyền dịch. Vừa nghe Tạ Vũ ở một bên luyên thuyên lặp lại lời nhắc nhở của bác sĩ, vừa ăn từng muỗng cháo dinh dưỡng được anh đút qua.

Hết chương.

* Ghế truyền dịch là loại ghế có tay cầm, có lưng dựa, đi kèm khung treo túi truyền dịch. Bệnh nhân có thể ngồi tại ghế và tiến hành truyền dịch mà không cần nằm trên giường bệnh. Giúp tiết kiệm không gian cho những bệnh viện nhỏ nhưng đông bệnh nhân.