Xuyên Thành Túi Khóc Nhỏ Thích Khóc Của Vai Ác

Chương 41



Nhan Mộng Sinh mím môi dưới, không trả lời c.ậu.

Sở Huyền cắn cái thìa nhỏ suy nghĩ, giọng sữa lẩm bẩm phát ra, "Em rất kiến nghị anh hai tìm đối tượng, tốt nhất là nên ra ngoại quốc tìm, còn có thể sinh ra con lai, thật tốt lắm có phải hay không?"

Nhan Mộng Sinh nhăn mặt, nếu có người bảo hắn làm điều này, trong lòng hắn có thể không có cảm xúc gì, nhưng tên tiểu tử này dường như muốn hắn rời khỏi đất nước này, c.ậu đang muốn mình tránh xa c.ậu sao?

"Em đến lúc đó giúp anh chăm trẻ, đứa nhỏ là con lai có đôi mắt vừa to vừa đẹp......" Sở Huyền còn đang mê man suy nghĩ, cũng không biết sắc mặt Nhan Mộng Sinh đã bắt đầu biến đen.

C.ậu nhìn bộ dạng rũ mắt xuống của Nhan Mộng Sinh c.ậu nghĩ rằng hắn thực sự lắng nghe, và tiếp tục tẩy não hắn bằng những nỗ lực không ngừng, nói: "Anh hai, anh lập tức liền tốt nghiệp cao trung, chờânh thành niên, nhất định phải đi xem mắt."

Nhan Mộng Sinh hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục nghe c.ậu còn có thể nói ra điều nhảm nhí gì.

Sở Huyền hoàn toàn không để ý đến biểu hiện của Nhan Mộng Sinh, rất hào hứng tự nói với chính mình, "Ai mà không yêu đương đúng không? Nhất là một người con trai đẹp trai như anh trai thì càng nên trải nghiệm tình yêu mãnh liệt hơn."

"Còn gì nữa? " Nhan Mộng Sinh biểu tình nhàn nhạt, lười nhác mà liếc Sở Huyền một cái.

"Còn nha, em thậm chí đã nghĩ xem anh thích hợp với kiểu người nào." Sở Huyền vừa nghe hắn nói, trên mặt biểu tình vui vẻ, tiếp tục nói: "Hẳn là hoạt bát đáng yêu, ôn nhu như mặt trời nhỏ."

"A đúng rồi, còn phải tấm lòng to lớn, bằng không bị anh hai chọc giận hai câu liền chịu không nổi."

Nhan Mộng Sinh: "......"

"Những chuyện này không liên quan gì đến em, đừng nghĩ đến chuyện đó thay cho anh." Âm thanh Nhan Mộng Sinh dễ nghe đều ẩn ẩn đè thấp, sắc mặt càng lạnh.

"Sao lại không liên quan đến em, anh là anh hai của em." Sở Huyền nghi hoặc mà nhìn về phía chủ nhân của âm thanh.

"Không phải ruột thịt*." Nhan Mộng Sinh cùng Sở Huyền ánh mắt đan xen, có thể nhìn đến đối phương đáy mắt khó hiểu.

*nguyên văn là thân: vừa có nghĩa là ruột thịt, vừa có nghĩa là hôn.

Sở Huyền mỉm cười, "Không sao, em cảm thấy chúng ta hôn một cái thì liền thân thôi."

Nhan Mộng Sinh: "......"

Nhan Mộng Sinh lẳng lặng đứng dậy, thu dọn bộ đồ ăn và đũa, đi vào bếp rửa chén bát, xoong nồi, có thể là còn chưa thuần thục, thường phát ra tiếng va chạm bát đũa.

Sở Huyền ngồi ở trên ghế nhìn phía sau thiếu niên đang rửa chén, đôi mắt đẹp chớp chớp hai cái, mình nấu cơm, Nhan Mộng Sinh rửa chén, thật không tồi. Chờ Nhan Mộng Sinh gần như xong việc, hắn lau tay bước ra khỏi bếp, kiểm tra đã hơn mười giờ sáng, thay quần áo, chuẩn bị tìm việc làm ở gần đây.

Sở Huyền biết lòng tự trọng của Nhan Mộng Sinh nhất định rất mạnh, hắn thà tự mình thử còn hơn đi tìm sự giúp đỡ của người khác, huống chi là đi vay tiền của người khác.

"Anh hai, có cần em đi cùng không?" Sở Huyền hít sâu một hơi, ánh mắt lấp lánh.

Nhan Mộng Sinh mang vào giày, ngẩng đầu nhìn mắt c.ậu, "Không cần."

"Em không được phép chạy lung tung."

"Dạ." Sở Huyền gật đầu.

Chờ Nhan Mộng Sinh rời đi, căn nhà trống không, chỉ còn lại một mình Sở Huyền.

Sau khi Nhan Mộng Sinh rời khỏi nơi ở, hắn tìm kiếm nơi tuyển dụng, phải cách nhà gần mới được, vừa đi được một đoạn chừng 100m, ánh mắt hắn đã rơi vào một quán trà sữa.

Nhan Mộng Sinh đã được chủ cửa hàng chú ý ngay khi vừa bước vào, ông ta vội vàng chạy lại và tươi cười hỏi: "Anh chàng đẹp trai, c.ậu muốn uống gì?"

"Đang tìm việc."

Chủ tiệm ngồi dậy, nghiên cứu tiền lương cùng thời gian làm xong, sau đó cười nói: "Có thể, hôm nay trước thực tập một ngày, để xem biểu hiện của c.ậu thế nào."

Lúc Nhan Mộng Sinh mặc quần áo đi làm vừa mới ra đứng, thật nhiều cô gái đều không đi đến cửa hàng tiệm bánh ngọt và trà sữa khác nữa, mà đi đến cửa hàng này, thậm chí còn nối hàng dài, người quản lý cửa hàng đã rất hài lòng khi nhìn thấy điều này.

Một vài giờ như vậy cao hơn doanh số cả ngày.

Sau khoảng năm giờ, Nhan Mộng Sinh trở lại từ bên ngoài vào lúc hơn ba giờ chiều.

Sở Huyền nghe thấy tiếng mở cửa dùng chìa khóa liền đi tới, nhìn thấy bộ dáng của Nhan Mộng Sinh, hỏi: "Thế nào? Mệt sao?"

Nhan Mộng Sinh đem áo khoác mỏng c.ởi ra, ngồi xuống trên sô pha, tiếng nói rất là sạch sẽ: "Không mệt."

Sở Huyền ngồi xuống bên cạnh hắn, nãi thanh nãi khí nói: "Anh hai vất vả rồi."

Nhan Mộng Sinh xoa nhẹ đầu nhỏ của c.ậu một cái.

Sau bữa tối, Sở Huyền dùng phần mềm bản đồ tìm kiếm "Đài phun nước ước Nguyện" ở gần đó, sau khi đọc một vài hình ảnh và bình luận, đều nói rằng việc lập điều ước ở đây sẽ có hiệu quả.

Mặc dù chứng rối loạn lưỡng cực của Nhan Mộng Sinh tốt lên không ít, nhưng hắn vẫn cần thường xuyên đi dạo và hít th.ở không khí trong lành hơn. Mỗi ngày buổi tối đều đi ra ngoài đi một chút, như vậy bênh của Nhan Mộng Sinh liền có hi vọng sớm ngày tự lành.

"Anh hai, em muốn đi đến đài phun nước ước nguyện này." Sở Huyền vỗ vỗ bả vai Nhan Mộng Sinh, muốn để cho hắn nhìn xem.

"Đi thôi." Nhan Mộng Sinh nhẹ nhàng bâng quơ mà nhìn thoáng qua, đứng lên.

......

Sở Huyền nắm lấy tay Nhan Mộng Sinh, đi khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng đến đài phun nước ước nguyện.

Bầu trời vốn đã xám xịt, nhưng những ngọn đèn xung quanh đã chiếu sáng rực rỡ nơi đây. Ánh đèn vàng ấm áp tạo cho người ta cảm giác ấm áp, xung quanh có vài cột nước nhỏ, chính giữa là một bức tượng, là một thiên thần có cánh với đôi tay chắp lại, như thể đáp lại mong muốn của mọi người.

Dưới chân bức tượng là một cái vòng tròn được điêu khắc chứa nhiều đồng xu khác nhau, dưới ánh đèn lấp lánh bằng vàng và bạc châu báu.

Hồ Hứa nguyện trì có một câu nói, chỉ có ba cơ hội, mỗi lần bạn có thể thực hiện một điều ước khác nhau, hoặc bạn có thể điều ước ba lần, chỉ cần bạn thành tâm, rồi bỏ đồng xu vào, và bạn sẽ được Đức Chúa Trời ban phước, và những điều bạn mong đợi sẽ tốt đẹp.

Sở Huyền đã đổi được tiền xu, c.ậu cùng Nhan Mộng Sinh mỗi người ba đồng.

Sở Huyền tay phải cầm đồng tiền thứ nhất, tay trái nắm lấy tay phải, nhắm mắt lại bắt đầu thực hiện điều ước đầu tiên.

"Mong Nhan Mộng Sinh mau ra nước ngoài tìm bạn gái!"

Nhan Mộng Sinh quay đầu lại, rũ mắt nhàn nhạt mà nhìn Sở Huyền, c.ậu đang thực nghiêm túc mà ước, lông mi nồng đậm cực nhẹ mà run, gương mặt trắng nõn bình tĩnh lại ngoan ngoãn.

Khoảng ba giây sau, Sở Huyền chậm rãi mở mắt, dùng tay nhỏ ném đồng xu về phía trước, nhưng đồng xu chỉ rơi xuống nước mà không vào được vòng tròn.

Sở Huyền trên mặt không có biểu hiện rất thất vọng, chỉ là mím khóe miệng tiếp tục ước với khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống, mái tóc đen mềm mại như chủ nhân của nó, dường như có một thôi thúc chạm vào nó.

Điều ước thứ hai.

"Hy vọng Nhan Mộng Sinh có thể tránh xa phận bia đỡ đạn và sống một cuộc sống hạnh phúc và bình yên."

Hứa xong, trợn mắt, giơ tay và ném nó. Đồng xu kỳ diệu quay quanh vòng tròn vài lần, Sở Huyền hết sức chăm chú mà nhìn cái tiền xu kia, trong lòng nói thầm: Mau vào mau vào!

Chính là, cuối cùng cũng không có thể đi vào, chỉ nằm ở bên ngoài thiếu một chút, vẫn là rớt vào trong nước.

Sở Huyền th.ở dài, từ Nhan trong lòng bàn tay Mộng Sinh lấy đồng xu cuối cùng, bên cạnh truyền đến âm thanh dễ nghe: "Có thể mua lại, đến khi nào quăng vào mới thôi."

Sở Huyền lắc lắc đầu nhỏ, "Như vậy sẽ không linh nghiệm."

C.ậu vừa mới ước hai điều, tâm cũng thực chân thành, rốt cuộc là chỗ nào không được?

Tiếp tục thực hiện điều ước thứ ba mà không từ bỏ, điều ước thứ ba cũng là điều ước quan trọng nhất trong tất cả các điều ước.

"Tôi muốn trở lại cuộc sống hiện thực."

Tay cực nhẹ mà vung, tiền xu cư nhiên chuẩn xác không có lầm mà rơi vào vòng tròn, không có một chút sai lầm.

Sở Huyền ánh mắt sáng ngời,  khuôn mặt tuấn tú dễ thương tràn đầy vui sướng, suýt chút nữa nhảy dựng lên vì kích động. C.ậu kéo góc áo của Nhan Mộng Sinh, chỉ tay phải vào vị trí của vòng tròn, thanh âm mềm mại: "Anh ơi, nhìn xem! Cuối cùng cũng vào rồi."

Nhan Mộng Sinh đáy mắt hàm chứa ý cười, thấy tiểu gia hỏa này vui vẻ như vậy, cảm xúc của hắn cũng bị tác động mấy phần, khóe miệng khẽ câu lên, "Ừ, thấy được."

Quả nhiên vẫn là ước cho chính mình là đáng tin cậy nhất, Sở Huyền trên mặt chứa đựng đầy cười.

Sở Huyền nâng lên khuôn mặt nhỏ, đôi mắt nai nhỏ nhấp nháy nhìn thiếu niên trước mặt, ánh mắt xa lánh của thiếu niên nhìn lại chính mình, ánh mắt hai người hòa vào nhau, nhất thời trong mắt đều là hình dáng của nhau.

Gió nhẹ phất qua tóc mái trên trán của Nhan Mộng Sinh, không hề rối tung mà còn ôn nhu hơn một chút.

"Anh hai, anh có lẽ nên ước đi."

Nhan Mộng Sinh gật đầu, từ trong lòng bàn tay lấy ra một đồng tiền xu, dư lại hai đồng còn lại cho Sở Huyền, Sở Huyền cầm hai đồng tiền xu kia nhìn Nhan Mộng Sinh.

Hắn hoàn toàn không có nhắm mắt mà ước nguyện, mà chỉ hai bàn tay trắng nõn thon dài hơi đưa một chút, đồng xu trực tiếp rơi vào trong vòng tròn, một lần liền trúng.

Sở Huyền xem trợn tròn mắt, hắn thật sự không phải tinh tế hay kiêu ngạo, dù biết ước nguyện của mình đã thành công, nhưng vẻ mặt cũng không có gì thay đổi lớn, tựa như đã mong đợi từ rất lâu rồi.

"Anh hai, còn hai đồng này." Sở Huyền mở hai tay nhỏ bé ra, có hai đồng tiền có tia sáng yếu ớt nằm ở trong đó.

Nhan Mộng Sinh không chút để ý mà nhìn vòng tròn kia, thanh âm lười nhác, "Không cần, một lần là đủ rồi."

"Ồ." Sở Huyền lên tiếng, nhìn mấy đồng trong tay, cho dù c.ậu có muốn đòi thêm hai đồng cũng vô ích a.

Nhan Mộng Sinh lúc này nhẹ giọng nói: "Ba điều ước của anh đều giống nhau." Nói xong, liền từ trong lòng bàn tay Sở Huyền lấy đi hai đồng tiền xu kia, bỏ ở trong túi.

Sở Huyền rất là tò mò không biết hắn ước điều gì, vươn tay phải nắm lấy tay phải của Nhan Mộng Sinh tay phải, lông mày xinh đẹp hiện lên đầy tò mò, khuôn mặt núng nính ngước lên nhìn anh.

"Anh đã ước gì?"

Nhan Mộng Sinh nhẹ nhàng quét mặt c.ậu, cuối cùng không để lại dấu vết mà rời đi tầm mắt.

"Nói liền không linh." Sở Huyền khẽ mím miệng, hai má hai bên phồng lên vô cùng đáng yêu.

Tiếng nước chảy ào ào không ngớt, còn có tiếng cảm thán của người xung quanh, nhưng cũng không bằng giọng nói trong trẻo của Nhan Mộng Sinh mát lạnh dễ nghe, có đôi khi đơn độc nghe thanh âm của hắn quả thực là một loại thú vui.

Cột nước vàng xung quanh cũng như ánh đèn dịu dàng là trải nghiệm mà Sở Huyền chưa từng trải qua.

Có vẻ như nơi này sẽ tốt hơn nếu một cặp đôi đến, tản ra lãng mạn làm người trầm mê.

"Em vừa rồi chỉ ước cho anh." Sở Huyền lộ ra một nụ cười xấu xa.

Nhan Mộng Sinh nghe vậy hơi hơi sửng sốt, "Ước cái gì?"

"Mong anh ra nước ngoài tìm bạn gái." Sở Huyền đáp.

Nhan Mộng Sinh: "......"

Sở Huyền lẩm bẩm ra tiếng, "Đáng tiếc, lại rơi ra ngoài, xem ra anh tôi chỉ có thể tìm được ở Trung Quốc."

Nhan Mộng Sinh biểu tình lãnh đạm mà nhìn c.ậu một cái, "Nhóc nghĩ thật xa xôi."

"Đây là sự kiện cả đời, nhất định phải cân nhắc trước." Sở Huyền nghiêm trang mà trả lời.

"Về sau không cho nhắc lại."

"Vẫn sẽ nói."

"Vậy thì anh sẽ đưa em đi khám bác sĩ tư lần trước."

"Anh hai, về nhà muốn em đấm lưng cho không?"

Mãi sau một lúc lâu, trên đầu truyền đến nụ cười khẽ thanh lãnh của thiếu niên, tựa hồ không nhịn được cười.

Không còn cách nào, Sở Huyền đối vị bác sĩ kia bóng ma quá lớn, làm hết các bài kiểm tra rất lâu, suýt thì ch.ết vì kiệt sức ở đó.

Khi hắn chuẩn bị về đến nhà, Sở Huyền tung tăng nhảy nhót mà chạy tới trước Nhan Mộng Sinh, chủ động mở cửa phòng ra cho hắn.

"Anh hai mời vào." Tiểu gia hỏa nhi môi hồng răng trắng, đôi mắt đựng đầy cười.

Thiếu niên đứng ở trước mặt c.ậu, ánh mắt dừng lại nụ cười ngọt ngào kia, nhớ lại điều ước đã ước trước đài phun nước.

Lý do tại sao hắn không cần nói ra điều ước trước khi ước đó là bởi vì hắn đã tìm ra những gì hắn muốn thực hiện tại thời điểm hắn mua đồng xu.

Tầm mắt không rời khỏi người Sở Huyền, nguyện vọng của hắn là ——

Hy vọng cùng đứa nhỏ này mãi mãi ở bên nhau.