Yêu Gái Một Con

Chương 27



Bà Phượng ngẫm nghĩ khi nghe qua ý kiến từ chồng nhưng sao trong lòng vẫn còn chút bâng khuâng do dự và rồi chỉ bằng một phép thử bà đã chợt nhận ra thái độ của Thành Trung đối với mình càng lúc càng tỏ ra khó chịu thậm chí còn lớn tiếng tranh luận mỗi khi nhắc về cô gái Ngọc Châu. Điều này đã làm cho bà Phượng hiểu rõ cục diện. Ngậm ngùi chấp nhận lùi một bước để có thể làm rõ mọi khuất mắc trong lòng và lấy lại được tình cảm của con trai bất đắc dĩ bà Phượng đành phải hạ cái tôi của mình xuống, nhìn Thành Trung nhẹ giọng.

– Mẹ suy nghĩ kỹ rồi bây giờ mẹ sẽ không phản đối con nữa, trước mắt mẹ sẽ để hai đứa tìm hiểu nếu trong khoảng thời gian này mẹ thấy thái độ của cô ta quả thật tốt như lời con nói thì mẹ sẽ suy tính đến chuyện kết hôn ngược lại con phải nghe theo sự sắp xếp của mẹ.

Bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột của mẹ Thành Trung như không tin vào tai mình nữa, anh vội vàng hỏi lại.

– Mẹ vừa nói gì?Có phải là con đang nghe nhầm hay chăng?Mẹ có thể lặp lại một lần nữa được không mẹ?

Không quá khó hiểu trước biểu hiện cuống cuồng của con trai, bà Phượng hiểu rõ một phần là do trước đó chính mình đã ra sức ngăn cản và giờ đây lại đột ngột thay đổi ý định chả trách Thành Trung ngỡ ngàng khó tin cũng đúng. Nhìn thẳng vào mắt con trai bà Phượng một lần nữa khẳng định.

– Con không nghe nhầm, những gì mẹ vừa nói là sự thật. Mấy ngày hôm nay mẹ đã suy nghĩ kỷ rồi, mẹ không muốn vì chuyện này mà hai mẹ con mình suốt ngày căng thẳng động khẩu với nhau.

Vậy là cuối cùng mẹ mình cũng đã hiểu và không còn ác cảm với Ngọc Châu nữa rồi, không biết cô ấy đã làm gì để mẹ chịu suy nghĩ lại nhưng chuyện đó bây giờ không còn quan trọng nữa rồi. Thành Trung vui mừng hớn hở anh lập tức rời khỏi bàn chạy ngay đến bên cạnh nắm lấy tay bà Phượng vẻ xúc động.

– Con cảm ơn mẹ đã không còn phản đối tình cảm của con, rồi đây sau khi tiếp xúc nhiều với Ngọc Châu con tin rằng mẹ sẽ nhận ra được nhiều điểm tốt ở cô ấy hơn bây giờ.

– Con khoan hãy cảm ơn mẹ, có điều này mẹ cần phải nói rõ tuy mẹ chấp nhận cho hai đứa quen nhau nhưng cũng không có nghĩa là mẹ từ bỏ ý định với Hải Yến. Mẹ nói trước nếu trong khoảng thời gian này để mẹ phát hiện ra cô gái đó thật sự không tốt thì con phải nghe lời mẹ cưới Hải Yến và ngược lại.

Sau khi nghe qua quan điểm của mẹ mình Thành Trung càng thêm thắc mắc, không hiểu tại vì sao mẹ gần như đã chấp nhận Ngọc Châu rồi sao vẫn chưa thể từ bỏ hẳn ý định với Hải Yến. Có lẽ mẹ đang có suy tính riêng của mẹ nhưng làm vậy ít nhiều gì cũng sẽ khiến một trong hai bị tổn thương. Nhất thời chưa thể đồng tình với suy nghĩ của mẹ Thành Trung liền bày tỏ ý kiến.

– Mẹ nói sẽ chấp nhận Ngọc Châu nhưng sao lại còn suy nghĩ đến chuyện cưới Hải Yến cho con? Con nghĩ nhà mình nên nói rõ ràng với Hải Yến cũng như gia đình chú Nghĩa để sau này hai bên còn dễ nhìn mặt nhau.

Nước cờ đã tiến thì không thể lùi, khó khăn lắm mới tìm ra cách vẹn cả đôi đường dù cho Thành Trung không ủng hộ cách làm này của mình đi chăng nữa thì bà Phượng cũng sẽ không tiếp tục nhượng bộ.

– Mẹ đã vì con mà đồng ý để cho cô gái đó qua lại tới lui nhà mình thì con cũng phải hiểu cho nỗi khổ tâm của mẹ, mẹ làm tất cả cũng vì nghĩ cho con, mẹ không muốn con phải cưới nhầm người còn mẹ thì không muốn chọn nhầm dâu, con hiểu ý mẹ không.

Vui mừng chưa được bao lâu giờ đây Thành Trung lại rơi vào tình cảnh khó xử, anh không muốn mình trở thành nguyên nhân gây nên sự đau khổ cho người khác nhưng cũng không đành lòng từ bỏ tình yêu giữa mình và Ngọc Châu.Tiến thoái lưỡng nan Thành Trung ngây người im lặng, ông Thành lên tiếng.

– Mẹ con có suy nghĩ của mẹ, bây giờ bà ấy đã chịu hạ mình để cho cô gái đó tới lui nhà thì con cũng đừng có ý kiến nữa. Chuyện này ba mẹ đã có dự tính hết rồi con không cần lo Hải Yến hay cô gái đó bị tổn thương và nếu có đi chăng nữa thì chính ba, mẹ mới là người mang tiếng xấu chứ không phải là ai cả.

Cảm thấy ba nói đúng có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều, dù sao bây giờ mẹ cũng đã phần nào chịu mở lòng với Ngọc Châu, tuy chưa hẳn chấp nhận cô ấy nhưng đây cũng là một dấu hiệu tốt. Thành Trung tin rằng sự ân cần lễ phép của cô ấy sẽ làm cho ba mẹ thay đổi suy nghĩ.

– Dạ con biết rồi khi nào rảnh con sẽ đưa Ngọc Châu sang nhà mình chơi thường xuyên để ba mẹ làm quen dần với cô ấy.

Bà Phượng gật đầu mỉm cười, Thành Trung liền đứng dậy.

– Con ăn no rồi, nếu không còn chuyện gì nữa con về trước.

Dứt lời Thành Trung quay người rời đi, ngồi trên chiếc xe lăn bà Phượng nhìn sang chồng mỉm cười

Giờ này có lẽ anh Trung đang vui vẻ bên nhà ba mẹ , mà cũng đúng lúc chiều tối chính tôi đã kêu anh ở lại chơi với hai bác lâu lâu một chút vậy mà bây giờ lại ngồi đây nghĩ ngợi lung tung. Chợt nhớ còn nồi canh gà tiềm dưới bếp cũng trễ vậy rồi thế nào anh Trung cũng đã ăn cơm bên ấy chắc là tôi phải đem cất vào trong tủ lạnh ngày mai lấy ra hâm nóng lại chứ nếu mà đem bỏ thì rất là lãng phí. Tôi liền đi xuống bếp.

“Cạch”

Nghe thấy tiếng mở cửa, biết anh Trung về tôi vội vàng đi lên.

– Anh về rồi hả?

Thành Trung bước vào nhà cởi ngay chiếc áo khoác đặt trên thành ghế sofa

– Em làm gì dưới bếp sao giờ này vẫn chưa đi ngủ?

Tôi nhìn anh.

– Dạ em đợi anh về, mà anh đã ăn cơm chưa?

Hỏi thì hỏi vậy thôi chứ tôi biết anh Trung chắc ăn rồi nhưng sự quan tâm của tôi dành cho anh dường như đã trở thành thói quen chẳng thể nào thay đổi được.

Anh Trung nắm lấy tay tôi.

– Anh ăn rồi, xin lỗi vì hứa về sớm dùng cơm với em vậy mà…

Tấm lòng của anh dành cho hai mẹ con tôi nhiều như thế nào tôi có thể hiểu và cảm nhận được hết. Tôi biết anh phải rất khó xử khi chịu sức ép từ người thân gia đình nhưng vẫn chọn cách không từ bỏ mà lại còn ra sức bên vực bảo vệ tôi. Chịu ơn của anh tôi không có quyền hờn dỗi ngược lại tôi còn thấy yêu thương anh nhiều hơn. Tôi mỉm cười.

– Không sao, em hiểu mà.

Thành Trung tiến lại đưa môi anh chạm nhẹ lên trán tiếp đến đôi tay anh vòng qua người ôm trọn lấy cơ thể nhỏ bé của tôi.Hơi ấm từ người anh tỏa ra khiến tôi cảm thấy vô cùng ấm áp, lập tức tôi siết chặt lấy anh, áp mặt vào lòng ngực cảm nhận nhịp đập bên trong là một trái tim chân thành. Nhắm mắt lại tôi thấy bình yên và hạnh phúc vô cùng.

Hai chúng đang truyền lửa cho nhau bằng cái ôm nồng nàn say đắm chợt tôi ngửi thấy mùi khét trong bếp lúc này mới nhớ ra vừa rồi mình đang hâm nồi canh gà bất giác tôi liền đẩy anh Trung ra hối hả chạy xuống.

– Tiêu rồi, nồi canh của em….

Nhìn nồi canh đang nghi ngút khói tôi vội vàng tắt bếp. Nhờ sự đãng trí của mình mà thố canh gà ác đã biến thành gà tiềm bóng đêm. Vậy là bao nhiêu công sức của tôi đã đổ sông đổ biển, anh Trung còn chưa kịp ăn thì xém chút đã cháy luôn cả căn nhà chỉ vì sự bất cẩn của mình. Tôi xụ mặt buồn bã nhìn anh.

– Em xin lỗi, em tính hầm nồi canh gà để anh tẩm bổ nhưng lúc chiều anh đã về bên nhà ăn cơm. Em thấy bỏ uổng nên tính hâm nóng lại rồi bỏ vào tủ lạnh vậy mà…

Biết được tấm lòng của Ngọc Châu đối với mình Thành Trung cảm thấy vô cùng áy náy, anh nắm lấy tay cô ân cần nói.

– Không sao, anh hiểu mà. Lần này là tại anh thất hứa trước thôi để lần sau đi, anh nhất định sẽ ăn hết nồi canh gà em nấu.

Tôi biết là anh Trung đang an ủi mình dù vậy nhưng tôi vẫn có chút buồn và tiếc nuối.

Cảm thấy có một phần lỗi sau sự cố vừa rồi Thành Trung liền chuộc lỗi bằng cách thông báo tin vui đến Ngọc Châu.

– À phải rồi anh có chuyện vui này muốn nói cho em nè,đảm bảo nghe xong em sẽ không còn buồn nữa.

Nói rồi anh Trung nắm lấy tay tôi trở lại phòng khách một hai bắt tôi ngồi xuống. Nhìn vẻ mặt hớn hở của anh làm tôi càng thêm thắc mắc, không biết chuyện gì lại có thể khiến anh vui đến vậy,tôi liền hỏi.

– Hôm nay sao anh lạ vậy?Công việc bên nhà hàng hay là còn có gì khác, anh làm em tò mò quá.

Thành Trung mỉm cười gương mặt đầy sự phấn khởi.

– Ba, mẹ đồng ý cho hai đứa mình đến với nhau rồi..

Tôi có đang nghe nhầm hay không, những gì anh Trung vừa nói có phải là sự thật, hai tai tôi bắt đầu cũng trở nên lùng bùng. Nhìn anh Trung không giống một người đang nói dối và tính anh cũng chưa bao giờ biết lừa gạt một ai nhưng có điều khiến tôi khó hiểu, tại sao trước đây chính bác gái là người ra sức ngăn cản không muốn tôi qua lại với anh Trung nhưng bây giờ lại có thể dễ dàng chấp nhận trong khi bà lại rất thương yêu và ủng hộ Hải Yến. Tôi ngập ngừng hỏi lại.

– Anh nói có thật không?

Anh Trung nắm lấy tay tôi mỉm cười gật đầu.

-Em không nghe nhầm đâu, mẹ anh còn dặn phải thường xuyên chở em về bên ấy chơi. Có phải em bất ngờ lắm đúng không?Anh hiểu cảm giác của em lúc này bởi vì chẳng riêng gì em ban đầu nghe mẹ nói chính anh còn không tin vào tai mình nữa nhưng anh khẳng định đây là sự thật em à. Em có vui không còn anh thì đang rất mừng và hạnh phúc.

Vậy là tôi không mơ và cũng không nghe nhầm. Tôi thật sự không dám nghĩ và cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến có một ngày ba mẹ anh Trung lại chấp nhận cho một người mẹ đơn thân như tôi bước vào cuộc đời của anh ấy. Ngay lúc này tôi không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào bất giác giọt nước mắt hạnh phúc rơi, tôi mỉm cười nghẹn ngào xúc động.

– Cảm ơn anh.

Vui mừng vì đã được sự đồng ý từ phía gia đình anh Trung nhưng giờ đây lòng tôi lại thêm rối bời lo lắng khi nghĩ về bé An liệu rằng ba mẹ anh có chịu đón nhận con bé. Nghĩ đến đây tôi thật sự rất đau đầu.

– Em sao vậy? Chẳng phải đang rất vui mừng hay sao? Em đang suy nghĩ hay còn lo lắng điều gì?

Vẻ mặt suy tư lo ngại của tôi đã bị anh Trung phát hiện, tôi ngập ngừng.

– Em…

Ôm tôi vào lòng anh Trung liền an ủi.

– Anh biết em đang lo sợ điều gì, em yên tâm nếu thương em thì tự khắc ba mẹ anh cũng sẽ đón nhận bé Ăn mà thôi. Sau khi giải quyết xong công việc bên nhà hàng anh sẽ đưa hai mẹ con về gặp ba,mẹ.

Anh Trung nói đúng có lẽ tôi đã lo nghĩ quá nhiều, dù sao giờ đây hai bác cũng bớt đi phần nào ác cảm về mình tại sao tôi không vui mừng mà lại ngồi đây nghĩ ngợi lung tung. Sà vào lòng anh tôi mỉm cười hạnh phúc.

Vài ngày sau….

Hôm nay anh Trung nói sẽ đưa tôi và bé An về nhà ra mắt ba mẹ anh nhưng chúng tôi đã gặp mặt nhau rồi chỉ là chưa đúng thời điểm mà thôi. Giờ đây tôi chính thức được sự đón chào từ phía gia đình anh, tôi nghĩ lần này mình cần phải chuẩn bị kỹ hơn. Nhân lúc vẫn còn sớm tôi muốn đi mua một chút quà để biếu hai bác, dự định bế bé An theo cùng nhưng rồi suy nghĩ lại con bé vẫn còn khá nhỏ trong khi ngoài đường thì bụi bẩn gió mái tôi sợ ảnh hưởng đến con nên đành phải đem gửi dì Mai trông đùm. Chuẩn bị đồ xong xuôi mà bé An ngủ vẫn chưa chịu dậy đành phải đợi con gái thức mẹ con tôi sẽ bắt taxi đi liền.

Mười lăm phút sau..

Gửi bé An cho dì Mai giờ đây tôi đã có thể yên tâm .Mấy ngày hôm nay nghe dì nói mình hay bị nhức mỏi nhưng mà không có chịu đi khám sợ tốn tiền. Tôi ở trên này ngoài anh Trung ra thì chỉ có dì Mai là thân thiết, dì đối xử rất tốt với hai mẹ con tôi. Tính ra dì Mai cũng trạc tuổi ba, mẹ vì vậy tôi rất mến và xem dì như người thân của mình. Sẵn tiện có dịp đi ra ngoài một lúc nữa tôi sẽ mua cho dì một ít thực phẩm và thuốc để dì bồi bổ coi như trả ơn những ngày qua dì đã giúp tôi chăm Bình An mà không chịu nhận tiền.

Nhất thời tôi chưa nghĩ ra phải mua gì để biếu ba mẹ anh Trung, gia đình họ giàu có chắc chắn sẽ không thiếu những thứ đồ bổ đắt tiền nếu như tôi không biết chọn hay mua phải những món không đúng sở thích của hai bác thì cũng kỳ dù sao đây cũng là lần ra mắt đầu tiên.

Sau một hồi ngẫm nghĩ suy tính tôi chợt nghĩ đến anh Trung, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi ngay cho anh ấy

Sau một hồi đổ chuông thì anh Trung cũng bắt máy, tôi cất giọng

– Da, em đây . Anh có đang bận gì không?

– Anh đang làm chút việc,có gì không em?

Anh Trung đang bận tôi cũng không muốn làm phiền anh, tôi liền nói.

– Dạ cũng không có gì, em đang ở bên ngoài tính mua đồ biếu hai bác nhưng ngặt nỗi em không biết mua gì.

– Anh cũng không biết sở thích của ba mẹ nữa, thôi em thích gì thì mua đó anh tin vào cặp mắt thẩm mĩ của em mà.

– Dạ, em biết rồi, anh làm việc tiếp đi chiều gặp, bye anh.

Sau khi tham khảo qua ý kiến của anh Trung tôi vẫn chưa nghĩ ra cứ thế một mình lang thang trên vỉa hè Sài Gòn. Ngoài đường xe cộ qua lại tấp nập tôi vẫn tiếp tục bước đi nhưng không quên đảo mắt nhìn xung quanh, tình cờ đi ngang qua một cửa hàng lúc này đập vào mắt tôi không phải là những bộ quần áo thời trang hay độ rộng lớn của cửa hàng mà đó là một chiếc khăn choàng màu tím rất đẹp nó làm cho tôi phải chùn bước. Qua khung cửa kính thì tôi đã biết mình nên mua gì, nhanh chóng đi vào bên trong.

– Xin chào quý khách, chị đang muốn tìm mặt hàng nào ạ?

Tôi bước vào liếc mắt nhìn xung quanh,bên trong cửa hàng quần áo mẫu mã rất đẹp nhưng cái làm tôi cảm thấy hài lòng vẫn là thái độ tươi cười niềm nở mời chào khách của nhân viên.

– Em có thể cho chị xem chiếc khăn màu màu tím mà con người mẫu ma nơ canh đang choàng được không?

– Dạ được, mời chị đi theo em.

Tôi theo chân cô nhân viên bán hàng đi vào bên trong, ban đầu từ bên ngoài tôi đã thấy nó đẹp đến khi lại gần thì còn đẹp hơn rất nhiều. Từng đường kim mũi chỉ được đan khin khít vào nhau dù cho người kỷ tính đến mấy cũng không tìm ra khuyết điểm. Màu tím tươi tắn không quê mùa nhưng lại còn sang trọng tôi nghĩ sẽ hợp với bác gái và tôi cũng rất thích.

– Chị thật có gu thẩm mỹ, chiếc khăn choàng này là hàng mới về bên em đang bán rất chạy . Đặc biệt màu tím lại đang hót nên rất được lòng các quý bà, trong kho bọn em đang hết hàng chỉ còn một chiếc màu tím duy nhất thôi ạ.

Không biết cô nhân viên này nói có thật không hay đây chỉ là chiêu trò để thuyết phục, vụ dẫn khách hàng. Cho dù đây là cái duy nhất hay bên trong vẫn còn thì tôi vẫn giữ nguyên sự lựa chọn ban đầu. Quay sang cô nhân viên tôi nhẹ giọng..

– Vậy làm phiền em gói cái này lại giúp chị.

Cô nhân viên tươi cười cầm lấy chiếc khăn.

– Dạ chị còn muốn xem thêm gì không ạ?

Đã chọn được quà cho bác gái còn về phần của bác trai tôi cũng không biết nên mua gì nhưng trước mắt phải tính tiền trước đã, tôi nói.

– Được rồi em gói chiếc khăn lại giúp chị.

Tôi tiến đến thanh toán tiền quả thật nhìn vào chiếc khăn này tôi rất ưng ý bác gái mà choàng vào chắc sẽ đẹp lắm. Rời khỏi cửa hàng quần áo sẵn tiện đường tôi tiếp tục ghé vào một cửa hàng thuốc Việt lớn nhất nhì Sài Gòn để mua thuốc cho dì Mai. Nơi đây chuyện cung cấp các loại thuốc bổ, thực phẩm chức năng ngoại nhập. Sau khi được anh chủ tư vấn tôi quyết định mua loại thuốc bổ về xương khớp cho dì Mai, tôi thấy ngoài những loại hỗ trợ vấn đề sức khoẻ ra thì cửa hàng còn có cả collagen đủ loại. Nghe anh chủ nói uống vào thì da vẻ sẽ mịn màng tươi trẻ nhưng chắc nó đắt tiền lắm tôi thì không có nhu cầu sử dụng. Đi xem thêm một vài loại thuốc khác trong cửa hàng vô tình lọt vào mắt tôi là một hộp thuốc với cái tên khá lạ, tò mò tôi cầm thử lên xem đúng lúc có anh chủ kế bên. Anh liền nói.

– Đây là viên uống đông trùng hạ thảo rất tốt cho người lớn tuổi, nó phòng ngừa và làm chậm quá trình phát triển của các tế bào ung thư, hỗ trợ trong quá trình điều trị ngoài ra còn giúp tăng cường các chức năng gan, thận, tim,phổi. Bên cạnh đó viên uống đông trùng còn giúp bồi bổ cơ thể, giảm căng thẳng mệt mỏi, an thần hỗ trợ tăng cường sinh lực, hệ miễn dịch…..Nói chung công dụng của nó rất tốt và phù hợp cho người lớn tuổi tuy giá thành hơi cao một xíu nhưng đổi lại bấy nhiêu công dụng đó cũng đủ để chúng ta một lần dùng thử. Nếu ở nhà có ba, mẹ lớn tuổi thì cô nên mua về cho họ dùng thử sau khi sử dụng hết hộp vấn đề sức khoẻ cũng sẽ được cải thiện.Yên tâm loại này tôi đã bán rất nhiều và chuẩn bị về thêm.

Sau khi nghe qua anh chủ giới thiệu về thành phần và công dụng của loại thuốc mới này tôi nghĩ nó sẽ hợp với ba của anh Trung. Bác ấy cũng lớn tuổi đã vậy tần suất làm việc cũng rất nhiều tuy nghe qua cái tên nó hơi lạ đối với tôi nhưng có lẽ đây là loại thuốc đã được rất nhiều người ưa chuộng và sử dụng. Tin tưởng anh chủ tôi quyết định mua hộp thuốc này tặng cho bác trai, tôi mỉm cười nói.

– Vậy anh lấy cho em hộp này rồi thanh toán giúp em luôn nha.

– Cảm ơn em đã tin tưởng.

Thanh toán tiền xong tôi cầm lấy túi đồ rời khỏi cửa hàng. Nhìn những món đồ ngày hôm nay tôi thật sự rất thích hy vọng hai bác cũng sẽ không chê. Hôm nay chi phí mua sắm cũng hơi nhiều toàn bộ số tiền tôi thanh toán đều nhờ vào cái thẻ mà anh Trung đưa cho, chắc là anh đã nhận được tin nhắn từ ngân hàng gửi đến không biết anh có nghĩ ngợi gì không, dù sao về nhà mình cũng nên giải thích rõ với anh.

Rời khỏi cửa hàng với vẻ mặt hớn hở chờ đón taxi trở về nhà đúng lúc này tôi nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông rất giống Hoài Tâm đang đi vào tiệm thuốc tây chẳng lẽ trái đất này tròn và nhỏ bé đến vậy sao. Không đúng theo tôi biết về Hoài Tâm anh ta rất xem trọng vẻ bề ngoài còn người đàn ông vừa rồi trông gầy gò xanh sao lại còn ăn mặc rất cũ kỹ. Tính ra đã 1 năm hơn tôi chưa gặp lại người đàn ông bội bạc đó không biết giờ này cuộc sống của anh ta ra sao nhưng nếu người đàn ông vừa rồi quả thật là Hoài Tâm thì sao, tôi phải đối diện với anh ta như thế nào bất giác tim tôi đập thình thịch,trong lòng lại cảm thấy hồi hộp khó tả chẳng hiểu sao lúc này tôi lại có cảm giác kỳ lạ đến vậy. Đúng lúc phía trước có một cái cây to tôi liên đi đến nép vào một góc để chờ người đàn ông đó bước ra xem có phải là Hoài Tâm hay không.

Mười phút sau…

Từ trong tiệm thuốc tây người đàn ông đó bước ra, trời ơi không sai đó chính là Hoài Tâm, thật sự là anh ta. Tuy đứng nhìn từ xa nhưng gương mặt đó làm sao tôi có thể nhìn nhầm cho được, lúc này bao nhiêu nỗi uất ức tuổi hờn trong tôi lại ùa về. Tôi rất muốn đi đến trước mặt anh ta để mà mắng chửi con người bội bạc đó, nhưng rồi mới đi nữa tôi lại chùn bước vì tôi sợ đối diện với anh ta sẽ làm tôi nhớ lại cái quá khứ tủi nhục mà mình đã cố quên đi, tôi quay người định bỏ đi thì giọng nói Hoài Tâm vang lên phía sau lưng.

– Ngọc Châu là em đúng không ?