— QUẢNG CÁO —

Mưu Đoạt Ánh Trăng

Chương 13



20

Trận hỏa chiến diễn ra trong nhiều ngày nhiều đêm.

Khi gặp lại nhau, hắn đã khác xưa.

Thập nhị miện lưu, huyền y huân thường.

Không còn nghi ngờ gì nữa, trận chiến này, hắn thắng.

Hắn trở thành thiên tử cửu ngũ chí tôn.

Hắn đưa tay về phía ta:

"Nguyệt Dao, ta đến đón nàng hồi cung."

Ta lùi bước về sau.

"Bệ hạ muốn ta lấy thân phận gì để hồi cung đây? Thái hậu sao?"

Hắn trầm ngâm một lát, rầu rĩ "Ừm." một tiếng.

Một lát sau, lại nói một câu mơ hồ:



"Phải xem ý của nàng thế nào đã."

Ta lắc đầu:

“Không được đâu.”

Thẩm gia mưu nghịch, làm sao ta có thể không hề hấn gì mà tiếp tục yên tâm ngồi ở vị trí kia.

Ngoài ra, ta không cam lòng,

Không cam lòng lấy thân phận dưỡng mẫu ở bên cạnh hắn cả đời, nhìn sau này hắn được phi tần vây quanh, con cháu ôm đầu gối, còn mình nếm trải loại cảm giác rõ ràng trong gang tấc, lại như cách xa tận trời.

Ta cười khổ.

Xin lỗi, ta không nên có những tình cảm không nên có này.

"Vậy nàng muốn như thế nào?"

Ta quay đầu, né tránh ánh mắt đầy mong đợi của hắn:

"Ta muốn rời khỏi nơi này."

Hắn nắm lấy tay ta, nắm rất chặt, chỉ trong chốc lát, lại lặng lẽ buông tay ra.

"Nàng không cần ta."

Cảm xúc kịch liệt ẩn chứa trong lời nói quá rõ ràng.

“Ta chỉ là… ta chỉ...”

Ta ừ hử thật lâu, chỉ có thể uyển chuyển nói: "Cách này là cách tốt nhất cho hai ta.”

Hắn im lặng thật lâu:



"Nàng muốn đi đâu?"

"Giang Nam, trở về tìm mẫu thân ta."

Mẫu thân Chúc thị, sinh ra trong một gia đình thương nhân ở Giang Nam.

Năm đó sau khi bị hưu, bà trở về nhà mẹ, tiếp tục kinh doanh.

Có mấy lần hắn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng vẫn nhịn rồi nhịn, cuối cùng, gần như không thể nghe thấy mà thở dài một hơi:

"Được, ta tôn trọng nàng."

"Cần cái gì cứ nói là được, ta sẽ cho người chuẩn bị."

"Ta muốn đổi thân phận để sống, đổi theo họ mẫu thân, hoàn toàn xóa sạch quan hệ với Thẩm gia."

Phụ thân quyền khuynh triều dã, muội muội ngang ngược càng rỡ, ta bị bọn họ bỏ rơi hết lần này đến lần khác, đẩy xuống vực sâu.

Trong lòng chua xót.

"Không phải ta vong ân phụ nghĩa, là bọn họ không cần ta trước."

Hắn sờ sờ đỉnh đầu ta, trấn an nói:

“Đây không phải lỗi của nàng."

21

Ta trở về Giang Nam.

Nhiều năm không gặp, mẫu thân chuẩn bị cho ta một phần quà lớn:

"Đây, cứ tùy tiện chọn.”

Bà bưng một cái hộp gỗ tới, bên trong chứa đầy khế nhà, khế đất, hơn nữa tất cả đều ở trung tâm con đường.

Ta trợn mắt há hốc mồm,

"Nhà chúng ta có tiền như vậy sao?"

"Niếp Hồi à, trong nhà ngoại tổ con không có quyền lực gì."

Mẫu thân ta cầm hạt dưa trong tay, cắn rột rột: "Bọn ta chỉ có tiền thôi."

Ông ngoại ta là một thương gia ở Huy Châu, độc quyền trà và lụa ở khu vực Huy Châu.

"Năm đó phụ thân con chỉ là một thư sinh nghèo nàn, là ta cho ông ta lộ phí vào kinh đi thi.”

Mẫu thân vừa nhổ vỏ hạt dưa vừa mắng:

"Ông ta vừa thi vào viện Hàn Lâm đã bắt đầu xem thường xuất thân từ thương nhân của ta, nhưng vẫn muốn tiếp tục ăn cơm mềm, dùng của hồi môn của ta để tạo quan hệ, phi! Ta không cần đồ đểu đó nên bảo ông ta cút đi! Ông ta cảm thấy mất mặt, xấu hổ phẫn nộ, nên đã viết hưu thư.”

Bà mắng sướng mồm rồi nhìn ta một cái: "Này, Niếp Hồi, sao con không ăn hạt dưa? Mới xào xong, thơm lắm.”

Ta vẫn còn trong cú sốc.

Sao mọi chuyện lại khác xa với những gì mà ta đã tưởng tượng thế này?
— QUẢNG CÁO —