— QUẢNG CÁO —

Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Chương 52: Mẹ đừng tùy hứng làm bậy, về sau hối hận không kịp



Buổi tối, sau khi hai người ăn một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến trong nhà hàng sang trọng, Dịch Cẩn Đình đưa Cố An Hi quay về Bạch Kim Thượng Uyển.

Xe vừa vào cổng điện thoại di động lại reo lên, nhìn ID người gọi, anh nhíu mày, liếc nhìn Cố An Hi cũng đang nhìn vào điện thoại của anh.

“Xin chào.” - Dịch Cẩn Đình nhận cuộc gọi.

“Cẩn Đình, con đang ở đâu, mẹ đến nhà tìm con nhưng con không có nhà sao?” - Diệp Minh Châu nói.

Dịch Cẩn Đình đưa mắt nhìn xung quanh liền nói: “Con đang ở nhà, mẹ ở đâu?”

“Nhà? Mẹ và Mộ Tuyết đang đứng trước cổng Tịnh Nguyệt Viên, sao không thấy con.” - Diệp Minh Châu nghi hoặc.

Dịch Cẩn Đình nghe thấy tên Mộ Tuyết, cau mày lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm khi Cố An Hi đã xuống xe trước.

“Mẹ và cô ấy đến nhà con làm gì? Con đang ở Bạch Kim Thượng Uyển với An Hi. Nếu không có gì quan trọng, con cúp máy đây.” - Dịch Cẩn Đình chán nản đáp.

Ít nhất là hôm nay anh không muốn gặp Mộ Tuyết, hôm nay anh và Cố An Hi đã có một ngày vui vẻ bên nhau, ít nhất đêm nay anh cũng muốn ở bên cô ấy đến trọn vẹn.

“Con nói cái gì, Cẩn Đình, con bị Cố An Hi đó cho ăn trúng cái gì à? Dù ông nội có ép buộc, con cũng không cần phải ở đó qua đêm. Cẩn Đình, có một Fan cuồng đột nhập nhà của Mộ Tuyết, con bé hiện tại rất hoảng sợ, mẹ tạm thời đưa con bé đến nhà con, con nhanh chóng quay về đi. Con đừng quên Mộ Tuyết mới là bạn gái con, cũng là ân nhân cứu mạng của con.” - Diệp Minh Châu bất mãn nói.

“Cô ấy… có sao không?” - Dịch Cẩn Đình xoa xoa thái dương.

Diệp Minh Châu nắm tay Mộ Tuyết an ủi, sau đó nói vào trong điện thoại: “Mộ Tuyết tinh thần đang không tốt, con là bạn trai con bé phải có trách nhiệm chăm sóc Mộ Tuyết, chuyện này cũng là có liên quan đến con, Fan cuồng vì con bé bị tung tin vào khách sạn với con mới bóc đồng.”

Anh nên làm gì bây giờ.

Cự tuyệt… có vẻ không ổn.

Đồng ý… dường như còn tệ hơn.

“Ngày mai con đi công tác, không có thời gian.” - Dịch Cẩn Đình đáp.

“Hừ… nếu con đi công tác cũng phải đến đây mở cửa cho mẹ, Mộ Tuyết hiện tại không thể ở khách sạn, quá nguy hiểm. Nếu con không ở nhà chăm sóc con bé được, quản lý con bé sẽ đến.”

Dịch Cẩn Đình: “…”

Có vẻ như không thể từ chối được.

Anh cúp máy, bước xuống xe, Cố An Hi lúc này đang xách túi xách trang phục giày dép vừa mới mua vào nhà, khá nhiều, chất đầy cả xe, nên cô đã di chuyển mấy lần.

Dịch Cẩn Đình chán nản, vò tóc mấy cái, trong túi áo còn có sẵn hộp nhẫn, dự định đêm nay sẽ đeo cho cô, có vẻ phải để ngày mai.

“Mẹ anh gọi à?” - Cố An Hi nhìn thấy anh xuống xe liền hỏi.

“Ừm… có chút việc, tôi quay về một chuyến. Buổi tối em nghỉ ngơi sớm đi, có lẽ tôi sẽ về hơi trễ.” - Dịch Cẩn Đình đáp.

“Tôi cũng không có dự định đợi anh, anh đi đi.” - Cố An Hi cầm chiếc túi cuối cùng chuẩn bị bước vào bên trong nhà.

Dịch Cẩn Đình kéo Cố An Hi lại, nhẹ hôn lên môi cô, ánh mắt ôn nhu, giọng nói ngọt ngào: “Nếu em đợi tôi, tôi sẽ rất vui.”

Hai má Cố An Hi đỏ ửng lên, tên vô lại này hôm nay đã hôn cô mấy lần. Dịch Cẩn Đình không có ý định ở lại qua đêm nên đỗ xe bên ngoài Tịnh Nguyệt Viên đi bộ vào bên trong với tâm tình chán nản. Lúc gần đến nơi, đã thấy Diệp Minh Châu và Mộ Tuyết ngồi ở trên ghế, dường như rất thân thiết trò chuyện. “Mộ Tuyết, con thấy nơi này thế nào? Ở đây không có nhiều bóng cây, buổi tối có thể ngắm sao, dì cũng rất thích nơi này.” - Diệp Minh Châu cười nói. “Bên ngoài có thể nhìn rất rõ ngôi sao.” - Mộ Tuyết ngước lên nhìn những ngôi sao. Diệp Minh Châu nắm tay Mộ Tuyết: “Chờ con và Cẩn Đình kết hôn, con chính là nữ chủ nhân nơi này, lúc đó con có thể hằng ngày đều ngắm sao.” Mộ Tuyết nghe xong liền cười ngượng ngùng. Dịch Cẩn Đình mím môi lại, lộ vẻ mặt đầy tức giận. Anh cố tình tạo ra tiếng động khi bước tới, Diệp Minh Châu và Mộ Tuyết đều quay đầu lại nhìn Dịch Cẩn Đình. Sau khi bước vào Tinh Nguyệt Viên, Mộ Tuyết mỉm cười hài lòng nhìn một loạt căn biệt thự, không phải là phong cách châu Âu mà cô ta thích nhưng nhìn vẫn rất đẹp. Khi cô thật sự trở thành nữ chủ nhân nơi này, cô ta sẽ thay đổi lại tất cả. “Mộ Tuyết, con cứ coi đây là nhà của mình.” Lời nói của Diệp Minh Châu khiến Mộ Tuyết tỉnh táo lại, mỉm cười đáp: “Dì yên tâm, con và Cẩn Đình chưa bao giờ phải khách khí với nhau.” “Được.” - Diệp Minh Châu hài lòng gật đầu: “Con trước tiên để Cẩn Đình đưa đi tham quan một vòng, dì đi lấy một ít trái cây.” “Để con làm.” - Mộ Tuyết vội vàng nói. “Con là khách, để cho dì.” “Dì.” - Mộ Tuyết bĩu môi: “Vừa mới dì còn nói con xem đây là nhà của mình, hiện tại lại nói con là khách?” Dịch Cẩn Đình không nhịn được liếc nhìn Mộ Tuyết, cuối cùng không nói gì nhưng trong lòng cảm thấy khó chịu. Không biết có phải vì anh nhận ra người anh yêu là ai hay không? Nhưng anh cảm giác trong lời nói của cô có ngụ ý khác. Anh kéo cà vạt, sau đó đứng dậy đi lên lầu: “Con đi thay đồ.” Thay quần áo là giả, anh chỉ là muốn thoát khỏi không gian này. Nhìn thấy Dịch Cẩn Đình lên lầu, Diệp Minh Châu liền nhìn Mộ Tuyết nói: “Ai da, dì không có ý đó đâu.” “Con đùa thôi.” - Mộ Tuyết cười nói: “Hôm nay dì đưa con đi ăn, lại cho con không ít quà, con phải cắt trái cây cho dì mới đúng. Được rồi, con sẽ vào bếp ngay.” Diệp Minh Châu hài lòng gật đầu liền nhắc nhở: “Mộ Tuyết, phòng bếp ở cánh cửa bên kia.” Sau khi Mộ Tuyết vào phòng bếp, Diệp Minh Châu liền đi lên lầu với vẻ mặt nghiêm nghị không chút nụ cười. Trong phòng ngủ ở tầng hai, Dịch Cẩn Đình cởi cà vạt, xắn tay áo, anh không thay quần áo mà ngồi ở ghế sô pha hút thuốc. Khóe mắt anh liếc nhìn bóng dáng của Diệp Minh Châu, không chút cử động, thậm chí không thèm nhìn mà càng ra sức rít sâu hơi thuốc. “Cẩn Đình, con không vui?” - Diệp Minh Châu ngồi xuống ở ghế sopha đơn gần đó. Dịch Cẩn Đình phun ra một ngụm sương trắng, không nói gì. Diệp Minh Châu lại nói: “Con có cái gì không vui?” - Bà cũng có chút không vui: “Mẹ làm vậy không phải là vì các con sao? Mộ Tuyết đi quay phim, con cũng rất bận rộn, bây giờ không phải là thời điểm mà con và con bé bù đắp tình cảm sao?” Dịch Cẩn Đình cắn răng: “Đó là việc của con.” “Vậy con đang làm gì?” - Diệp Minh Châu tức giận: “Con thật sự bị tiện nhân Cố An Hi quyến rũ sao?” Ánh mắt Dịch Cẩn Đình lóe lên tia hung tợn: “Không cho phép nói cô ấy như vậy. Mẹ ra ngoài đi, con muốn yên tĩnh.” Giây phút này, nếu người trước mặt không phải mẹ anh, anh nổi giận. “Cẩn Đình, mẹ mặc kệ con và Cố An Hi kia đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mẹ chỉ thừa nhận một người con dâu duy nhất là Mộ Tuyết, bây giờ con bé đã chuyển đến đây rồi, con có thể đi công tác. Nhưng đừng có lừa dối mẹ, nếu con dám để Mộ Tuyết buồn, chính là khiến mẹ buồn. Khi mẹ không vui thì mẹ sẽ không biết sẽ làm gì hay nói gì với Cố An Hi đâu…” Tay cầm điếu thuốc của anh cứng đờ, anh ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình ngồi bên cạnh, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc. Đây là người mẹ dịu dàng và ân cần sao? Mẹ anh tuy không hiền lành nhưng chưa bao giờ quá quắt như vậy. Những lời bà ấy nói chính là đang uy hiếp anh sao? Và còn đe dọa sẽ gây rắc rối cho Cố An Hi. Bà ấy không biết anh ghét nhất chính là bị uy hiếp sao? Dịch Cẩn Đình dập tàn thuốc trong tay, giọng điệu lạnh lùng: “Mẹ có biết mẹ đang làm gì không? Hôm nay mẹ đưa Mộ Tuyết đến mà không hỏi ý kiến của con, mẹ là mẹ của con, con có thể nhượng bộ, nhưng mẹ đừng đi quá xa.” “Con dám bất mãn với mẹ.” - Sắc mặt Diệp Minh Châu đen lại: “Mẹ làm đều vì con.” Nhìn sự tức giận của Dịch Cẩn Đình, Diệp Minh Châu khẩu khí cũng mềm đi: “Cẩn Đình, con không vui mẹ hiểu, nhưng mẹ có thể làm gì khác sao? Con và Cố An Hi kết hôn, bây giờ tâm tư của con biến động như vậy khiến mẹ sợ. Cô ta giả vờ tốt, trước kia suýt chút hại con mất mạng, mấy năm đều không gặp lại, con sẽ càng không thể hiểu cô ta.” “Còn Mộ Tuyết thì sao, tuy là xuất sinh ở cô nhi viện, nhưng con bé không được lựa chọn, con bé vừa đẹp người vừa đẹp nết. Con bé đã cứu con, sau này còn thấy hai đứa ở bên nhau, mẹ rất là vui, mấy năm qua con bé đối với con rất tốt, mẹ cũng nhìn thấy.” “Dù cách này của mẹ làm con không vui, nhưng nếu không phải không còn cách nào khác mẹ cũng không làm như vậy.” - Diệp Minh Châu phiền muộn: “Mẹ sợ con lại rơi vào cái bẫy của Cố An Hi, mẹ rất sợ.” Dịch Cẩn Đình khẽ cau mày, hiện tại tuy trái tim anh quyết hướng về Cố An Hi, nhưng anh luôn biết vẫn còn Mộ Tuyết anh chưa giải quyết. Chuyện ba năm trước, cũng là bóng ma tâm lý lên mẹ anh. “Cẩn Đình, hãy sống thật tốt với Mộ Tuyết, ly hôn Cố An Hi càng sớm càng tốt.” - Bà suy nghĩ một chút liền nói: “Về cổ phần cô ta lấy được, con hãy tìm cách lấy lại… còn nói nếu không lấy được thì mặc kệ đi. Tiền tài là vật ngoài thân, có thể kiếm lại được, mẹ chỉ là mong con hạnh phúc.” Dịch Cẩn Đình chán nản đứng lên, anh không muốn nghe thêm nữa. “Mẹ muốn cô ấy ở đây thì tùy ý, con về trước. Còn có, mẹ đừng tùy hứng làm bậy, về sau hối hận không kịp.” Diệp Minh Châu nhìn thấy Dịch Cẩn Đình đi xuống lầu vội chạy theo. Mộ Tuyết vừa mới gọt trái cây mang ta, Dịch Cẩn Đình nhìn cũng không nhìn bực bội đi về phía cửa. Mộ Tuyết liền nói: “Cẩn Đình, muộn rồi anh còn ra ngoài à? Có gì để mai giải quyết được không?” Đáp lại cô ta chỉ là tiếng đóng cửa. Mộ Tuyết vành mắt đỏ hoe nhìn Diệp Minh Châu hỏi: “Dì, Cẩn Đình không vui khi con đến đây phải không?” “Không phải vậy đâu.” - Diệp Minh Châu an ủi. “Dì, anh ấy trước kia chưa từng lạnh nhạt với con như vậy. Anh ấy gần đây không muốn gặp con nữa, con rất sợ. Dì ơi, dì có nghĩ Cẩn Đình đã yêu người khác không?” “Mộ Tuyết, không phải đâu, Cẩn Đình không phải người như vậy.” “Trực giác phụ nữ rất chính xác. Nhưng vì sao anh ấy lại đối với con như vậy? Đây là lần đầu tiên con đến nơi này, anh ấy là bỏ đi, tim con thật khó chịu.” Nhìn thấy Mộ Tuyết khóc lóc thảm thiết, Diệp Minh Châu cảm thấy khó chịu, bà ta càng ghét Cố An Hi hơn. Trước khi Cố An Hi trở về, Dịch Cẩn Đình và Mộ Tuyết rất hạnh phúc, nhưng từ khi Cố An Hi trở lại, Cẩn Đình dường như đã trở thành một con người khác, đối với Mộ Tuyết đầy lạnh nhạt. Không được, bà phải khiến Cố An Hi và Cẩn Đình ly hôn càng sớm càng tốt. “Mộ Tuyết, con đừng buồn. Dì tin tưởng Cẩn Đình không phải người như vậy. Nếu như… nó có nhất thời hồ đồ, nhưng con dâu của Dịch gia chỉ có thể là con. Dì nói như vậy, con hiểu ý dì phải không?” Dịch Cẩn Đình lái xe về Bạch Kim Thượng Uyển.

Bên trong căn biệt thự vẫn sáng đèn, anh dừng ở bên ngoài nhà, tắt đèn, muốn ổn định tinh thần một chút.

Anh bước vào bên trong, chậm rãi nhìn vào cửa sổ.

Trong phòng khách, Cố An Hi mặc bộ đồ ngủ ngắn tay, ngồi ở ghế sô pha, hình như đang cắm hoa, là bó hoa Tử Đinh Hương mà anh mang về.

Cô ấy dường như trì hoãn thời gian, ngắm đi ngắm lại những đóa hoa, sau đó mới cắm vào lọ.

Đột nhiên, cô thả bông hoa xuống bàn, nhanh chóng chạy về phía cửa sổ nhìn ra.

Dịch Cẩn Đình cau mày nhìn về hướng cô đang nhìn.

Đó là một chiếc ô tô từ bên ngoài chạy ngang qua cửa biệt thự.

Anh có thể nhìn thấy rõ nét mặt thất vọng và mất mát của cô.

Cô không có quay lại, mà đứng ngay cửa sổ, nhìn chằm chằm về hướng cổng như chờ đợi ai đó.

Cô ấy… là đợi anh phải không?

Vì anh nói… anh sẽ rất vui khi cô đợi anh về sao?

Dù cô luôn nói muốn ly hôn, nhưng trong lòng cô vẫn luôn có anh đúng không?

Đôi môi Dịch Cẩn Đình lộ ra một nụ cười, đang cất bước muốn đi vào để cho cô ấy vui vẻ thì điện thoại vang lên.

“Chuyện gì?” - Dịch Cẩn Đình cau mày nói.

“Dịch tổng, chuyện người tung tin đồn đã tìm được rồi. Hiện tại đã tóm được hắn, chỉ là…” - Dương Hàn ấp úng.

“Cậu muốn bị đuổi à?”

“Không… chỉ là hắn ta khai người đưa tin cho hắn là một người nặc danh, vừa cho thông tin vừa cho tiền… tôi tra theo id thì phát hiện nó ở gần nơi ở của Mộ tiểu thư, còn có người chuyển tiền là trợ lý của Mộ tiểu thư.” - Dương Hàn tất nhiên biết mấy năm qua Dịch tổng sủng ái Mộ Tuyết ra sao nên mới ấp úng.

“Mộ Tuyết?” - Hai mắt Dịch Cẩn Đình híp lại.

“Có lẽ… Mộ tiểu thư muốn công khai… tâm lý nữ nhân thường cảm thấy không an toàn khi không được công khai.” - Dương Hàn vội nói.

“Trước tiên thả hắn đi.” - Dịch Cẩn Đình nghiến răng nghiến lợi tức giận: “Cho người nhìn chằm chằm Mộ Tuyết cho tôi.”

“Vâng, Dịch tổng.”

“Chuyện kia thì sao, thám tử có tin gì chưa?” “Họ vẫn đang cực lực tìm manh mối, dù sao chuyện đã qua ba năm, chúng ta cần chút thời gian.” - Dương Hàn đáp: “Dịch tổng, tên đưa tin nói muốn gặp anh bây giờ, hắn nói anh sẽ không thất vọng khi đến gặp hắn. Anh có muốn gặp không?”

Dịch Cẩn Đính nhíu mày, quay người: “Gửi địa chỉ.”

Sau đó, anh nhắn cho Cố An Hi một tin đêm nay sẽ không về để cô đi ngủ sớm một chút.

Cố An Hi nhận được tin nhắn, có chút thất vọng, nhưng cũng không hiểu vì cái gì thất vọng.

Cô cắm xong bình hoa Tử Đinh Hương, nhớ về ngày hôm nay bên anh, đôi môi cong lên mỉm cười.

Lên giường chuẩn bị đi ngủ, liền nhận được tin nhắn của Lục Đinh Phong.

“Mỹ nhân, gần đây tôi về nhà ông nội thăm ông ấy, có mang quà cho tỷ, ngày mai gặp thế nào?”

Cố An Hi mỉm cười: “Cậu có thể gửi cho cậu của cậu mang về cho tôi. Ngày mai tôi có chút việc, ngày mốt tôi sẽ đón cậu đi ăn kem.”

Lục Đình Phong: “Cậu của tôi? Cậu của tôi không có về nhà bên này?”

Cố An Hi sững sờ, cô nhìn thấy Diệp Minh Châu gọi đến, cứ nghĩ bà ấy gọi Dịch Cẩn Đình về nhà chính, anh ngủ lại nhà chính.

Nhưng Dịch Cẩn Đình không về đó, cũng không quay về nơi này? Là đi tìm Mộ Tuyết?

Cố An Hi có chút chua xót… vậy mà tối nay cô chợt quên mất… người yêu của Dịch Cẩn Đình là Mộ Tuyết.

“Mỹ nhân, cậu tôi lại nói dối tỷ à, cậu thật quá xấu xa, tỷ đừng để ý đến cậu của tôi nữa. Gần đây tôi ăn rất nhiều, đã cao hơn một chút… tỷ đợi tôi, lớn lên tôi sẽ cưới tỷ.”

Cố An Hi muốn cười nhưng cười không nổi: “Cậu chỉ là một đứa trẻ, trẻ con muốn nhanh cao phải ngủ sớm… nhanh ngủ đi.”

“Được, vậy tỷ ngủ ngon.”

Cố An Hi cúp điện thoại… tuy có Lục Đình Phong chúc ngủ ngon, nhưng đêm nay… thật sự khó ngủ.
— QUẢNG CÁO —