— QUẢNG CÁO —

Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 87: Không thể chạm tới 



Chương 87: Không thể chạm tới ღ

Edit: Quân

Beta: Pey, hanhmyu

Bảo Lư Oanh rời khỏi đây?

Văn Khánh cau mày, hắn chưa kịp nói lời khuyên, trong xe lừa truyền tới tiếng cười nhẹ của Lư Oanh, "Trần tiểu thư, ngươi như vậy không được nha."

Mọi người quay đầu lại, trong chiếc xe lừa đơn giản, nụ cười của "mỹ thiếu niên" Lư Oanh có chút ranh mãnh cũng có chút lạnh, chỉ nghe nàng trong trẻo lạnh lùng cười: "Trần cô nương, ngươi cố ý chạy tới đây hỏi quý nhân kia rốt cuộc hứa với ta cái gì... rõ ràng đã biết ta cùng với quý nhân kia có liên quan, sao còn có thể để cho biểu ca ngươi đuổi ta khỏi đây? Ngươi không sợ biểu ca ngươi sẽ vì vậy mà đắc tội vị quý nhân kia à? Hại cả tiền đồ của gia tộc? Trần tiểu thư, làm người cũng không nên làm thế!"
Những lời này thật bén nhọn!

Nếu như Lư Oanh không nhắc nhở, Văn Khánh cũng không phát hiện biểu muội mình đáng thương khả ái như vậy, lời nói ôn nhu vừa rồi thật ra hàm chứa lòng dạ ác độc!

Hắn không dám tin trừng mắt nhìn Trần Yên, mà Trần Yên khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, nước mắt chực chảy ra.

Từ nhỏ đến lớn, nàng dùng chiêu này đều vô cùng thuận lợi, thường luôn lợi dụng người khác, người bị lợi dụng kia từ đầu đến cuối cũng không biết, có lúc nước mắt nàng long lanh một cái như vậy, rất nhiều người còn cam tâm tình nguyện để cho nàng tiếp tục lợi dụng.

Nàng cho tới giờ cũng không ngờ sẽ có ngày trò diễn của mình bị người khác nhìn thấu!

Quan trọng hơn chính là nàng chưa từng nghĩ tới, người nhìn thấu màn diễn của nàng, lại không một chút nào để ý địa vị gia tộc nhà nàng, trực tiếp bóc mẽ nàng, không hề uyển chuyển mà xé rách tấm mặt nạ của nàng!
"A Yên!" Đúng lúc này, vị hộ vệ kia đau lòng ngăn ở trước Trần Yên, quay đầu trừng Lư Oanh, tay đặt lên chuôi kiếm bên hông, căm hận quát lên: "Kẻ thôn cô quê mùa này tại sao lại nói thế? A Yên tâm tư đơn thuần, ngươi gài bẫy nàng, cẩn thận ta lấy tính mạng ngươi!"

Lời vừa nói ra, tròng mắt của Trần Yên đỏ hơn. Nàng đáng thương cúi thấp đầu, thỉnh thoảng sụt sùi mấy cái.

Thấy Trần Yên như thế, hộ vệ kia càng trợn mắt với Lư Oanh.

Trần Yên vốn đã là trung tâm cho mọi người chú ý, nàng vừa khóc, hộ vệ kia đã vừa quát vừa uy hϊếp như vậy, nhất thời mấy chục đôi mắt đều hướng qua bên này.

Đám người A Đề vội vàng đến gần, Vương Thượng trực tiếp hỏi Văn Khánh: "Xảy ra chuyện gì?"

Văn Khánh còn chưa trả lời, hộ vệ kia đã lớn tiếng quát lên : "Người này gài bẫy A Yên!"
Hắn quát lên như vậy, mọi người đồng thời nhìn về phía Lư Oanh. Những hộ vệ kia của Trần gia xông tới càng đông.

Thấy tình huống như thế, Lư Oanh không khỏi cười một tiếng, chỉ thấy nàng lười biếng nói: "Ta có gài bẫy tiểu thư nhà ngươi hay không, thật ra rất dễ biết. Văn công tử, ngươi có thể đi hỏi một chút xem, mới vừa rồi mọi người thì thầm nghị luận thân phận ta, lúc nói tới quan hệ của ta cùng với quý nhân kia, Trần thị A Yên có ở bên hay không, có nghe hay không."

Lời Lư Oanh vừa ra, A Đề lập tức kêu lên: "Cái này ta có thể làm chứng, mới vừa rồi lúc chúng ta nói chuyện này, nàng nghe cực kỳ nghiêm túc. Còn hơi không vui nữa, sao thế A Oanh?"

Lư Oanh nhàn nhạt nói: "Không, Trần tiểu thư này mới vừa rồi hỏi Văn công tử ta là người như thế nào, nói nàng không thích ta, còn bắt hắn đuổi ta ra ngoài."
Tiếng ong ong vang lên.

Mọi người nhìn Lư Oanh đang uể oải, vừa liếc nhìn sắc mặt không tốt lắm của Văn Khánh, lại liếc nhìn Trần Yên đang chực chờ sắp khóc, giống như cực kỳ ủy khuất cùng bị tổn thương, cùng châu đầu bàn tán.

Lời Lư Oanh nói không nhiều, nhưng từng câu trúng đích. Nếu Trần Yên này rõ ràng nghe được Lư Oanh cùng kia quý nhân có quan hệ còn giựt dây biểu ca mình như vậy, thì hoặc là nàng cực kỳ ngu xuẩn, hoặc là lòng dạ nàng ác độc.

Mặc kệ là điểm nào cũng làm cho người ta kính nhi viễn chi. Vì vậy thiếu niên thiếu nữ vốn muốn tới chỗ Trần Yên an ủi nàng mấy câu đều dừng lại, mà số người đến gần Lư Oanh rõ ràng nhiều hơn nhiều.

Mắt thấy tình huống đối với mình càng ngày càng bất lợi, Trần Yên giận đến nghẹn ngào không ngừng. Nàng lau nước mắt nói: "Ta không có! Ngươi... ngươi... làm sao có thể như vậy? Ta căn bản không phải là ý đó mà. Ta... ta..." Ta với ta cả nửa ngày, cũng chỉ khóc lóc không ngừng.
Không còn cách nào, mỗi một lời của Lư Oanh đều triệt hết đường lui của nàng. Nàng phát hiện bản thân mình ngoại trừ khóc cũng không còn từ nào để phản bác.

Trên thực tế, Trần Yên chưa từng gặp qua người nào như Lư Oanh. Tại sao nàng ta có thể trực tiếp nói những câu như vậy, rõ ràng với hoàn cảnh của nàng ta, giống như đám nô bộc cho dù có hận đến nghiến răng cỡ nào, ngoài mặt cũng chỉ dám cười nói lấy lòng, cho dù kẻ thù có nói lời khó nghe thế nào cũng đều phải nén lại.

Gia thế của Trần Yên cao hơn nàng ta, sắc đẹp cũng hơn nàng ta, tại sao nàng ta không suy nghĩ một chút? Chẳng lẽ nàng ta không sợ rằng kết oán với mình sau này sẽ gặp sự báo thù ư?

Trên thực tế, Lư Oanh đúng thật không sợ nàng hoặc gia tộc của nàng ta đến trả thù. Ngược lại, nàng cảm giác rõ ràng rằng, nếu như để mặc cho Trần Yên diễn tuồng như vậy, nói không chừng sẽ khiến mình bị xui xẻo.
Nàng lột mặt nạ của Trần Yên, cả gia tộc Văn thị chắc chắn sẽ không có hảo cảm đối với nàng. Mà trong Trần thị, nếu có người nhìn xa thấy được đại cục, cũng sẽ không thích nàng... một con cờ còn chưa lên ván không cần đánh cũng tan. Còn A Đề cùng các tiểu thư Thành Đô tất sẽ có ba phần bài xích trong lòng đối với Trần Yên.

... Với một kẻ xem mình là đối thủ, phải tận dụng lúc nàng ta chưa đủ lông đủ cánh để đánh trực tiếp cho rơi luôn, còn hơn để nàng ta đi lừa gạt nhiều người khác đối phó với mình.

Về phần mối tử thù này, Trần Yên hoặc mẫu thân hay huynh trưởng Trần Yên gì đó, nếu cứ nhất quyết trả thù nàng, Lư Oanh cũng không sợ bởi vì, nàng đã đem thù oán của họ trưng hết ra rồi. Bọn họ không thể không kiêng kỵ quý nhân kia, không thể không kiêng kỵ miệng lưỡi người khác, bọn họ căn bản không dám động thủ!
Mắt thấy ánh mắt bốn phía ngày càng lạnh, Trần Yên khóc đến lê hoa đái vũ, bi thương không dứt.

Lúc này, thanh âm một nam tử trung niên truyền tới, "Chuyện gì đang xảy ra?"

Thấy nam tử kia đến gần, mấy hộ vệ liền vội vàng tiến lên, thấp giọng nói mấy câu.

Trung niên nam tử vừa nghe, sắc mặt không khỏi biến sắc. Hắn đi tới trước xe của Lư Oanh, vái chào thật sâu nói: "Lư cô nương, mỗ thay đứa con bất hiếu tạ lỗi ngươi."

Lư Oanh vội vàng đáp lễ, "Không dám, Trần đại nhân quá đa lễ rồi."

Trần đại nhân quay đầu lại, hung hăng nhìn chằm chằm nữ nhi khóc đến không ra hơi nhưng vẫn xinh đẹp vô cùng, thầm ân hận: Đúng là thành việc thì không có mà thất bại thì có thừa!

Lần này cả tộc Trần thị đi tới Thành đô, tất nhiên có nguyên nhân của gia tộc, ý đồ đưa đứa con gái thiên kiều bá mị này cho quý nhân kia, cũng là trọng điểm trong kế hoạch của Trần thị. Nhưng hắn vạn lần không nghĩ tới, đứa con gái được cả gia tộc gửi gắm hy vọng này còn chưa đạt được điều gì, ngay cả mặt quý nhân kia còn chưa thấy, tiếng xấu đã đồn xa!
Thanh danh bị bại hoại, nếu là bình thường hắn còn có thể nghĩ cách che giấu, nhưng nơi này nhiều con cháu nhà phú quý như vậy, hắn có thể bịt miệng người nào?

Giận tới cực điểm, Trần công nghĩ ngợi: Thôi đành chọn cách khác.

Nghĩ tới đây, Trần công nghiêm mặt ra lệnh: "Mang tiểu thư trở về xe ngựa, đừng để nó đi ra ngoài làm chuyện xấu hổ mất mặt!"

"Vâng thưa lão gia."

Mấy tỳ nữ tiến lên, đẩy Trần Yên khóc đến vô cùng thương tâm đi xa . Sau khi đưa nữ nhi đi, Trần công vung tay áo, tím mặt sải bước rời đi.

Trần Thuật từ trước đến nay cùng muội muội này giao hảo rất tốt, mắt thấy nàng khóc đến thương tâm, không khỏi đè nén bực dọc trợn mắt nhìn Lư Oanh ở xa một cái, quay sang những người bên cạnh nói: "Ngươi đi hỏi một chút, Lư Oanh này rốt cuộc lai lịch ra sao, còn có, quan hệ của nàng cùng mọi người như thế nào?"
Hắn nghĩ, không thể để cho muội muội của mình bị ủy khuất thế này được! Bởi vì quan hệ của quý nhân kia, hắn không dám làm cứng nhưng thế gian này, muốn dùng dao cùn gϊếŧ người cũng có rất nhiều biện pháp.

Đang lúc Trần Thuật bầm mặt càng nghĩ càng giận, một người hầu đi tới. Hắn thấp giọng đem lai lịch của Lư Oanh nói qua, sau nói: "Thiếu gia, tiểu cô nương kia thật không thế nói được. Nàng tối hôm qua làm phép đuổi bọn đạo tặc đi, nhóm người kia vô luận trên dưới ai cũng chịu ơn nàng."

"Chuyện gì đã xảy ra?" Trần Thuật vội vàng hỏi.

Người hầu kia đem chuyện tối hôm qua kể qua một lần rồi nói: "Thiếu gia người không biết, cô nương kia tuy tuổi còn nhỏ lại có thể đem đám hộ vệ kia thu phục hết. Những gã đó vừa nghe nhắc tới Lư Oanh là người người tâm phục khẩu phục. Về phần những thiếu gia tiểu thư kia, cũng từng người từng người khen nàng ta không dứt miệng."
Trần Thuật trầm mặc nói: "Ta biết rồi, lui ra đi."

Hắn giục ngựa đi tới bên cạnh xe ngựa Trần Yên.

Cảm giác được Trần Thuật đến gần, Trần Yên ở trong xe cắn răng nghiến lợi nói: "Tứ ca, huynh phải gϊếŧ ả giúp muội!" Thanh âm của nàng tràn đầy hận ý cùng ác độc, "Tứ ca, huynh nhanh giúp muội nghĩ cách một chút, muội muốn ả chết! Muội không muốn nhìn thấy ả còn sống trên đời!"

Nhắc tới gϊếŧ người, nàng không chút do dự nào. Trên thực tế, nàng dựa vào sắc đẹp của mình đã từng gϊếŧ mấy người. Năm ngoái, có một công tử tuấn mỹ lại không thích nàng mà đi thích bạn thân của nàng, cái ả đã ngây ngô còn ngu xuẩn. Nàng chính là thông qua tay của Trần Thuật, đem lừa người bạn gái thân đến tay sơn tặc, để cho nàng ta mất đi trong sạch sau đó tự vẫn mà chết.
Nghe được yêu cầu của muội muội, Trần Thuật luôn đối với nàng muốn gì được đó lại trầm mặc, một hồi lâu, hắn mới khó nhọc nói: "A Yên, Lư thị kia không thể động được."

Câu nói của hắn mới vừa thốt ra, trong xe ngựa Trần Yên đã che lỗ tai hét ầm lên.

Vẻ mặt Trần Thuật đau khổ, đợi đến khi muội muội thét chói tai xong rồi mới thấp giọng thở dài nói: "A Yên, muội nhất định phải nghe Tứ ca lần này, Lư thị kia thật không động chạm được". Thiếu niên thiếu nữ nơi này, người người đều là xuất thân giàu sang, người người đều tinh thông những trò lừa gạt này. Mới vừa rồi dò xét biết được, Lư thị kia sinh hoạt đơn giản, căn bản không có kẻ thù. Muội muội mình có thể là kẻ thù duy nhất của nàng ta. Dưới tình huống như thế, đừng nói là có hành động gì, cho dù là mình cái gì cũng không làm nhưng nếu Lư thị kia bị sao, người khác sẽ hoài nghi muội muội đầu tiên.
Lư thị kia, thật là không động được.

Nghĩ tới đây, Trần Thuật không để ý muội muội trong xe ngựa lần nữa thét chói tai, quả quyết nói: "A Yên, lần này muội nhất định phải nghe Tứ ca. Sau này, muội cũng không cần nghĩ chuyện này. Chờ phụ thân sau khi hết giận, Tứ ca sẽ đưa muội đến Lạc Dương, tìm cho muội vị hôn phu tốt". Về phần Thành Đô thì không cần nghĩ đến nữa.

Trong xe ngựa, Trần Yên vẫn còn thét chói tai, Trần Thuật khuyên không được nàng, sau khi lắc đầu một cái, hắn kêu hộ vệ vẫn luôn bên cạnh Trần Yên đến, nghiêm nghị cảnh cáo hắn không được có hành động gì với Lư Oanh rồi mới giục ngựa rời đi.

ღ Chương 88: Đêm đến ღ

— QUẢNG CÁO —