— QUẢNG CÁO —

Thiên Hạ

Chương 470: Gậy ông đập lưng ông (trung)









Trong đề trình của Chính sự đường có đưa ra bốn đại sự, đầu tiên là vấn đề ruộng đất, trước mắt triều đình nắm trong tay lượng lớn ruộng đất canh tác, căn bản đều là đất đai do Lý Dự đoạt lại được từ tay quyền quỹ, Lý Dự vẫn chưa kịp phân phối lại đất đai thì bất hạnh qua đời, nên việc này bị tạm gác lại, nhưng Lễ bộ thượng thư Lý Nghiễn đã không ngừng hô hào, nên Chính sự đường bèn quyết định một lần nữa phân phối lại đất đai, hoàn thành di nguyện của Lý Dự, để đất canh tác Quan Trung đạt đến bảy phần.



Phương án này đã được Chính sự đường thông qua, tính quan trong của tự canh nông ai cũng biết rõ, trước là do phạm đến lợi ích của quyền quý nên khó mà cải cách, nhưng giờ nếu đã thu hồi lại, thì sự tình đơn giản hơn nhiều, Điểm này Lý Hanh cũng tán đồng, nên Chính sự đường đã toàn phiếu thông qua.



Sự việc thứ hai là di dân ba mươi vạn hộ Hán dân đến An Tây, hoàn thành trong vòng ba năm, Đây là phương án do Lý Khánh An đưa ra, mục đích là gia tăng khống chế của Đường vương triều với An Tây, Kỳ thực di dân An Tây từ thời Lý Long Cơ đã bắt đầu. Đây là quyết định toàn cục của cấp cao Đại Đường, không liên can đến cạnh tranh quyền lực, lúc ấy di dân mười vạn hộ Hà Đông đến An Tây định cư, nhưng không ai ngờ được rằng chính mười vạn hộ di dân Hà Đông đó đã giúp lực lượng của Lý Khánh An được tăng lên đáng kể, để cuối cùng trở thành cường Phồn đệ nhất Đại Đường.



Hiện nay lại phải đưa ba mươi vạn hộ di dân đi An Tây, Nếu một năm trước đây .Lý Hanh chắc chắn không đồng ý, nhưng giờ đã không còn ý nghĩa gì, Lý Khánh An từ Quan Nội, Quan Trung, Hà Đông chinh binh, ba mươi vạn hộ di dân này đến An Tây quả thật cũng củng cố được lực lượng người Hán tại An Tây, giúp Đại Đường có thể cắm được căn cơ vẫn chắc tại An Tây.



Việc thứ ba cũng liên quan đến An Tây, xây đường Đường trực đạo, cũng là đề nghị của Lý Khánh An, Chọn ra những thành niên trai tráng từ đợt di dân đầu tiên này, công thêm mười vạn nhân công tráng kiện của Lũng Hữu, Quan Nội, bắt đầu từ Hội Châu khới công, với thời ai an một năm sẽ xây xông con đường thẳng trực đạo xuyên qua hành lang Hà Tây, còn phía tây từ Thổ Hỏa La và Sindh chiêu mộ thêm mười lăm vạn nhân công, phía tây đã bắt đầu thi công, Lý Khánh An hi vọng phía đông cũng có thể đồng thời khới công, hai trăm vạn quan tiền bạc cần thiết đều do An Tây phụ trách, triều đình chỉ cần hỗ trợ lương thực và chiêu mộ người.



về mặt ý nghĩ nào đó, kiến nghị này của Lý Khánh An có thể bị gán ghép tội tiền trảm hậu tấu, căn cứ theo tình báo Lý Hanh có được, Đường trực đạo từ một tháng trước đã bắt đầu thi công tại Lương Châu, Lý Khánh An dùng tù binh của An Lộc Sơn để xây dựng, nhưng về phần điểm trợ cấp lương thực có phần khó khắn, nên hắn mới muốn triều đình ra mặt, Như thế lương thực sẽ được bảo đảm hơn.



Ý đồ tu sữa Đường trực đạo đã quá rõ ràng, gia tăng liên hệ giữa An Tây và nội địa, Trước mắt từ Y Châu đến bờ Hoàng Hà phải mất hơn một tháng, một khi sửa xong con đường thẳng tấp Đường trực đạo, cộng thêm dịch trạm dọc đường nữa, đàm bào lính đưa thư chỉ mất nữa tháng đã có thể đến Hoàng Hà, có thể giảm đi một nữa thời gian.



Lý Hanh đương nhiên biết Lý Khánh An tu Đường trực đạo là để dễ dàng giúp An Tây khống chế Trung Nguyên hơn, nhưng nếu nghĩ ngược lại, có Đường trực đạo, Trung Nguyên cũng tiện khống chế An Tây hơn, Đây là con dao hai lưỡi có lợi có hại, nhưng vì điểm này mà Lý Hanh quyết định đồng ý cho tu sửa Đường trực đạo .



Ba kiến nghị ở trên vấn đề đều không lớn, Lý Hanh đều đồng ý, nhưng điều khiến hắn nghi hoặc là kiến nghị thứ tư, Một phần quan viên thay đổi, nhưng quan viên nào thay đổi? Trên đấy không nói rõ, hơn nữa Vương Củng, Phòng quản, Thôi Hoán đều phản đối trên vấn đề này, nhưng do Trương Quân bỏ phiếu tán đồng mà nó được thông qua.



“Thế rốt cuộc là vấn đề gì, vì sao Vương Củng lại không đến nói với mình.”




Lý Hanh chau mày lại thành một đống, hắn lập tức quay sang nói với hoạn quan tâm phúc Lý Phụ Quốc của mình: “Ngươi đến Môn hạ tỉnh xem thử, nếu Vương tướng quân vẫn chưa về thì ngươi mời hắn đến gặp ta.”



Mấy ngày nay Vương Củng rời khỏi Đại Minh cung đều hơi muộn, hắn rất có thể vẫn chưa về, Lý Hanh khoát tay sau lưng đi lại vài bước trong phòng, trong lòng hắn có điểm chẳng lành. Từ hai mươi ngày trước bất Vi Kiến Tố đến giờ, hắn đã thấy thế. Lúc ấy vì thời gian gấp rút, từ lúc Vương Củng nói là Vi Kiến Tố câu kết Lý Long Cơ đến lúc bất được Vi Kiến Tố cũng chỉ trong vòng một canh gì, có rất nhiều vấn đề tiểu tiết vẫn chưa làm rõ, nên mới để mắc phải hai sai lầm.



Sai lầm thứ nhất là chưa thông qua thảo luận Chính sự đường đã quyết định, Theo sự phân bổ quyền lực giữa hắn và chính sự đường, muốn bắt quan viên từ tứ phẩm trở lên thì nhất định phải thông qua quyết định Chính sự đường, mà Vi Kiến Tố là Binh bộ thị lang, hiển nhiên là hắn đã vượt quyền, Thứ hai nữa là hắn đã để quân Quan Trung đi bất Vi Kiến Tố, đây cũng là vượt quyền, Theo thỏa thuận phân trị giữa hắn và Lý Khánh An, quân Quan Trung và quân An Tây chi phụ trách việc ngoài thành, hai quân đều không được phép vào trong thành, Các việc trong thành sẽ do Kim Ngô vệ và Thiên Ngư vệ phụ trách, Vũ Lâm quân phụ trách việc trong cung và hoàng thành, Để quân Quan Trung đi bất Vi Kiến Tố rõ ràng là làm trái với thỏa thuận.



Kỳ thực những sai lầm cấp thấp này cũng không thể trách Lý Hanh, lúc ấy Lý Hanh đã lệnh Kim ngô vệ đại tướng quân chịu trách nhiệm việc này, nên đương nhiên sẽ do Kim Ngô vệ bắt người, nên Lý Hanh cũng không đặc biệt căn dặn, ai ngờ cuối cùng Trần Huyền Lễ để cho chắc ăn đã giao nhiệm vụ cho Lâm Kiếm tâm phúc của mình, mà Lâm Kiếm lại là tướng quân quân Quan Trung. Bao nhiêu oan trái này mới tạo nên sai lầm thứ hai kia.



Nếu Lý Khánh An tóm lấy hai sai lầm này để trả đòn thì hoàn toàn có thể thả Vi Kiến Tố ra khỏi ngục, thậm chí phục hồi nguyên chức, nhưng Lý Khánh An lại trầm mặc, Trên việc này hắn hoàn toàn không có phản ứng gì, chính sự yên lặng này đã khiến Lý Hanh thấy không bình thường. Vì sao Lý Khánh An lại không phản kích? Sự bình lặng của hắn khiến Lý Hanh có cảm giác bối rối không biết phải thế nào.



Lúc này, nhìn đến đề tài thứ tư, sự lo lắng đã nhạt nhòa phần nào lại một lần nữa ập vào lòng, ngày mai, rốt cuộc Lý Khánh An định làm gì?



“Điện hạ, Vương tướng quốc đến.” Lý Phụ Quốc bẩm báo bên ngoài.



“Hãy để hắn vào đây.”



Một hồi sau, Vương Củng vội vàng chạy vào, hắn khom người thi lễ nói: “Tham kiến giám quốc điện hạ.”



“Vương tướng quốc đến giờ này vẫn chưa về ư, thật vất cả quá.”



Lý Hanh hàn huyên được vài câu xong bèn đưa nghị đề triều hội ngày mai cho Vương Củng nói: “Ngươi nói lại cho ta nghe thử, có biến động nhân sự gì.”



“Là người mới của Binh bộ thị lang và Công bộ thị lang, sau khi Vi Kiến Tố bị miễn chức, và Thôi Bình từ chức thì hai vị trí này đều trống, còn một chức thượng thư hữu thừa, hôm nay Chính sự đường hợp, Lý Khánh An đã đề xuất ra ba người, Điều Thiêm Châu thái thú Miêu Tấn Khanh làm Binh bộ thị lang, Quan Trung Tào vận sứ Nguyên Tài làm Công bộ thị lang, và yêu cầu nhậm mệnh cấp sự trung Vương Duy làm thượng thư hữu thừa. Ba chức vị quyền lực này đều đã bị bọn chúng chiếm lấy, còn Thái thường thiếu khanh Vương Dư mà Phòng thượng thư đề nghị thì bị bổ nhiệm làm Kinh Triệu doãn. Bổ nhiệm của bốn chức vụ này bọn ta đều không phục, đều bỏ phiếu phản đối, nhưng do Trương Quân bỏ phiếu tán thành, khiến bổ nhiệm của bốn người họ đều được thông qua, tình hình đại khái là thế.”



Kết quả đúng như dự liệu của Lý Hanh, thế lực của họ trong Chính sự đường vốn dĩ đã yếu thế hơn, đã Trường An lại còn muốn lấy lòng ka, nên bọn họ nhất định sẽ thua, Nhưng cái Lý Hanh quan tâm không phải việc gì, điều hắn quan tâm là vì sao Vương Củng lại không nói cho hắn biết, Nếu hắn không hỏi, có phải hắn sẽ không bao giờ được biết chăng?



Lý Hanh trầm mặt lại nói: “Nếu đã như thế vậy vì sao trong triều nghị thư không viết rõ? mà chỉ ghi mỗi một câu đơn giản: sự thay đổi nhân sự khác thì xem như là ứng phó với ta rồi ư?”



Vương Củng vội nói: “Đây kỳ thực là ý của Thôi thượng thư, trên triều đường lại nghe thêm ý kiến của các đại thần khác, Nếu viết quá rõ ràng e rằng khó mà cứu vãn được, viết qua loa nói không chừng còn có cơ hội biến chuyển, Thuộc hạ cũng tán đồng ý kiến của Thôi thượng thư, Bọn Lý Khánh An cũng chẳng phản đối gì, thế nên cứ thế mà định thôi ạ.”



Nghe xong giải thích của Vương Củng, sắc mặt của Lý Hanh có phần dễ chịu hơn, hắn gật gật đầu nói: “Tuy nói là thế, nhưng các ngươi cũng phải kịp thời bẩm báo với ta, chứ không phải để ta hỏi rồi mới nói.”



“nguyên ý của thuộc hạ vốn là bẩm báo với điện hạ, nhưng do nhất thời bận bịu sự vụ quên khuấy đi, xin điện hạ thứ lỗi.”



“Thôi được rồi, nếu ngươi cũng không cố ý, ta cũng chẳng truy cứu nữa.”



Lý Hanh đề bút ký tên trên triều nghị thư rồi giao cho Lý Phụ Quốc nói: “Hãy mau mang cho Điện trung giám, để bọn họ lập tức đóng dấu rồi đưa ngay đến tay các đại thần chủ chốt.”



Sau khi Lý Phụ Quốc đi ra, Lý Hanh bèn lại nói với Vương Củng: “Không phải ta cố ý muốn bới lông tìm vết, mà là triều hội tháng đầu tiên nên chúng ta phải cẩn thận vạn phần, Vụ Vi Kiến Tố lần trước Lý Khánh An mãi không có phản ứng gì, đây chẳng hợp với phong cách của hắn, Ta thật sự rất lo hắn sẽ giở trò vào triều hội ngày mai, nên ta mới phải cẩn thận như thế, chỉ sợ có sai sót gì thì nguy.”



Lý Hành thở dài một tiếng, lại tiếp tục nói: “Vương tướng quốc, khanh thấy thế nào?”



“Thuộc hạ cũng rất lo lắng, từ việc Lý Khánh An giết Mạnh Vân mà thấy, tên này không thể nào dung được một hạt các nhỏ trong mắt, Chúng ta bất Vi Kiến Tố, đánh vào mặt Bùi gia một bạt tay, hắn nhất định không dễ dàng buông tha. Thuộc hạ cũng đã từng nghĩ, hắn chẳng qua muốn nắm cán chúng ta, nên thời gian này thuộc hạ đã đặc biệt dặn dò các nhân vật chủ đạo của phe ta, tuyệt đối phải cẩn thận, đừng đề có gì rơi vào tay hắn, thậm chí cả người nhà cũng phải cẩn thận, Tóm lại, thuộc hạ tuyệt không dám có chút sơ sảy.”



Lý Hanh khoát tay sau lưng đi lại vài bước, xong lại nói: “Các đã chấp nhận yêu cầu di dân và tu kiến đường Đường trực đạo của hắn, từ góc độ nào mà nói thì cũng là sự nhượng bộ với hắn rồi, ta hi vọng hắn cũng hiểu điểm này, nhưng đề phòng kỹ càng cũng không sai, nhất là ba người ngươi, Phòng quản, Thôi Hoán tuyệt không thể để xảy ra vấn đề gì, nếu không sẽ là đả kích trầm trọng với phe ta.”




Trong lúc bọn Lý Hanh đang bàn về triều hội của ngày mai, thì xe ngựa của Lý Khánh An đã được hộ tống của thân binh đi đến Tuyên nghĩa phường.



Xe ngựa từ từ dừng lại trước phủ của Trương Quân, một tên thân binh chạy lên bậc thềm nói với gác cửa đang kinh ngạc vô cùng kia: “Ngươi mau đi vào bẩm báo Trương thượng thư, nói là An Tây tiết độ sứ Lý đại tướng quân đến thăm.”



“Mọi người chờ cho giây lát, ta sẽ đi bẩm báo liền!” Gác cửa vội quay lưng chạy vào trong nhà, chỉ một chốc sau, người con trai thứ ba của Trương Quân Trương Chi Tiết vội vã đi ra, Hắn nom mới chi khoán hai mươi, là con trai út được Trương Quân thương yêu nhất, đang đi học tại Quốc từ giám, năm ngoái hắn không trúng được khoa cử, giờ đang định nhờ bóng cha mà đi vào sĩ đồ.



Hắn khom người chào Lý Khánh An: “Đại tướng quân, gia phụ đi câu chưa về, đại tướng quân vào phủ chờ cho giây lát, ta sẽ phái người đi tìm phụ thân trở về.”



Lý Khánh An kéo rèm cửa ra cười nói: “Không biết Trương thượng thư đi câu ở đâu?”



“ở ngay chân cầu Tuyên nghĩa phía trước, cách đây chỉ mỗi một dặm, gia phụ thường hay ngồi câu ở đấy.”



“Vậy được, ta sẽ tự đi tìm Trương tướng quốc, lúc nào không tìm thấy ta lại quay lại sau.”



Trương Tri Tiết do dự một lúc nói: “Vậy để vãn bối dẫn đại tướng quân đi!”



Hắn lập tức dẫn một con tuấn mã đến nhảy phóc lên, đi trước chỉ đường cho Lý Khánh An đi về phía cầu Tuyên Nghĩa.



Lúc này Trương Quân đang ngồi câu, tuy hắn đã tái xuất là chính trường, nhưng hắn vẫn chốc chốc lại đến con sông nhỏ này câu cá, ngồi bàn truyện dân sinh đầu chợ cuối phố với các bạn câu già, và cũng coi như một cách để hiểu dân tình hơn.



Trương Quân xuất thân là hàn lâm đại học sĩ, cũng là lĩnh tụ trên văn đàn Trường An, Trong mắt văn nhân Trường An hắn rất có danh vọng, Dù cho học vấn rất tốt, nhưng mặt khác hắn cũng là một chính khác thâm niên kinh nghiệm dày dặn, có rất nhiều việc nhìn rất thấu, rất rõ, Như thê Lý Long Cơ lên ngôi tại Thành Đô, quyền quý Trương Quân kéo nhau đi đến nương tựa, Lý Long Cơ đã mấy lần viết thư mời hắn nam hạ, và hứa sẽ cho hắn vị trí Lại bộ thượng thư, nhưng hắn vẫn không bị làm lung lay, Hắn biết Lý Long Cơ chẳng qua là nhằm vào uy danh của mình, chứ chẳng phải tin tưởng gì, Vì hắn là người ủng hộ Thục vương Lý Giao, từ sau khi Lý Giao biến mất một cách ly kỳ, Trương Quân bèn đoán được hắn đã bị Lý Long Cơ giết chết, Nếu Trương Quân cũng đến Thành Đô, nếu còn dẫn theo được một nhóm người đi theo còn đỡ, nếu không có ai theo, hắn cũng chẳng thân thiết với Lý Long Cơ bằng Dương Quốc Trung, thế lực lại không bằng Thôi Viên, tư cách cũng không bằng Trần Hy Liệt, vậy hắn làm sao đứng vững được tại Thành Đô? Lúc ấy liệu Lý Long Cơ có tính sổ với hắn về việc từng ủng hộ Lý Giao không?



Dầu sao, hắn ở lại Trường An, tung tăng giữa thế lực giữa Lý Khánh An và Lý Hanh, cái phiếu của hắn giờ trở nên quan trong thế nào trong Chính sự đường, người hai bên đều phải lấy lòng hắn, đây mới là lợi ích lớn nhất của hắn, hắn làm sao có thể bỏ lại để đi Thành Đô?



Trương Quân hôm nay thu hoạch không đến nỗi nào, chỉ một canh giờ mà câu được hai mươi mấy con cá chép và cá diếc. Lúc này trời đã xế chiều, hắn đương chuẩn bị đứng dậy hồi phủ, Vừa ngâng đầu lên thì nhìn thấy có một chiếc xe ngựa đang phóng đến, xung quanh xe là đoàn binh sĩ đông đảo.



Trương Quân vừa nghĩ bèn nghĩ ra là ai, hắn cười nhạt kéo nón tre xuống, lại quyết định không về nhà nữa.



Lý Khánh An dừng lại bên cạnh cầu, gần đấy có mấy tên đại hán ngồi chòm hỏm, bọn họ đều là thị vệ của Trương Quân, thấy Lý Khánh An đến lập tức hồi hộp đứng dậy.



“Phụ thân ta đâu?” Trương Tri Tiết chạy lên trước hỏi.



Một tên thị vệ chỉ chỉ phía dưới cầu nói: “Lão gia đang câu cá ở phía dưới.”



Lúc này Lý Khánh An cũng đã nhìn thấy lưng của Trương Quân, hắn bèn khoát tay ra hiệu Trương Tri Tiết đừng làm phiền, Còn hắn trực tiếp đi theo con đường mòn bên cạnh từ từ đến bên Trương Quân, cười nói: “Trương thượng thư rất có nhã hứng đấy chứ!”



Trương Quân giật mình, hắn ngẩng đầu nhìn thấy là Lý Khánh An không khỏi kinh ngạc nói: “Sao đại tướng quân lại đến đây?”



Hắn lại nhìn nhìn con mình, không khỏi trầm mặt lại nói: “Cái thằng nghịch tử này, sao lại không thông báo cho ta.”



“Trương thượng thư đừng trách nhầm công tử, do ta không cho hắn báo với thượng thư.”



Lúc này, mấy người bạn câu của hắn thấy Lý Khánh An đến đều vội đứng dậy nói với Trương Quân: “Trương tướng quốc nếu có bạn trẻ đến thăm, vậy bọn ta về trước đây.”




Trương Quân cười cười giới thiệu họ với Lý Khánh An nói: “Vị này không phải là bạn trẻ gì đâu, đây chính là Lý đại tướng quân mà các ngươi thường nhắc đó, Triệu vương điện hạ.”



Mấy người bạn già ai nấy há hốc mồm, người trẻ tuổi này lại là Lý Khánh An uy danh hiên hách ư? Bọn họ đều thừ người một lúc, xong mới cùng vội đứng dậy khom người thi lễ nói: “Bọn tiểu nhân đáng chết, xin đại tướng quân đừng trách.”



Lý Khánh An chấp ta hồi lễ cười nói: “Ta chẳng qua là vị khách không mời, làm quấy nhiều các lão trượng câu cá, ta mới là người phải tạ lỗi!”



Hắn lại quay sang nói với ông lão đứng gần mình nhất: “Vị lão ông này, không biết có thể cho ta mượn ghế vào cần câu của lão không? Ngày mai ta nhất định sẽ phái người đến trả lại. ”



“Đại tướng quân cứ lấy tự nhiên!”



Lý Khánh An cũng đội nón tre lên đầu, ngồi cạnh Trương Quân, cười nói: “Lúc ở Toái Hiệp ta cũng thường đi câu, thôi hôm nay ta cũng làm thứ bạn câu cùng Trương thượng thư một lần vậy!”



Trương Quân mỉm cười nói: “Khó khăn lắm có một bạn câu như đại tướng quân, Trương Quân quả thực phúc ba đời!”



Hai người cùng thả câu, quăng dây câu đi ra thật xa.



“Ta nghe nói trong Nhiệt Hải Toái Hiệp không có cá, có thật thế chứ?”



“Nhiệt Hải sóng nước lăn tăn, làm sao lại có thể không có cá, chỉ là người bản địa truyền thuyết rằng là dưới đó có thủy quái, không ai dám đến đánh bắt cá, Trương thượng thư đã từng đi qua An Tây chứ?”



“Nơi xa nhất mà ta đi qua là Hà Tây, đi qua Cư Diên hải, vạn mã băng chạy, phóng ngựa dọc theo Cư Diên hải, cảnh sắc tráng lệ khiến cả đời ta khó mà quên được.”



Trương Quân nhớ lại trước đây, khẽ giọng thở dài: “Chớp mắt đã ba mươi năm qua đi, ta cũng đã già rồi, không còn đi nổi nữa, thôi thì chết già tại Trường An này thôi!”



“Người tuy già, nhưng còn con cháu kế thừa, cũng như sự bất tận của sinh mạng, Ta vừa mới gặp con trai thượng thư, Chàng trai trẻ này có cách nhìn độc đáo, ánh mắt xa rộng, khônghô danh là con trai của Trương thượng thư.”



“Nó đã nói gì vậy?”



“Công tử khuyên ta nên dùng nhiều quan viên trẻ tại An Tây hơn, quan viên trẻ sẽ có nhiều hoài bão hơn, nhạy bén và có chí cầu tiến, rất thích hợp cho việc khai tác biên thô. Ta đã nói với công tử rằng, quan viên An Tây trung bình chỉ có hai mươi tám tuổi, Trương Chí Hòa năm nay còn mới hai mươi thôi bèn đã là chi lệnh một huyện, dẫn dắt nhân công xây dựng thành trì, khai hoang trồng trọt, Dân chúng cảm kích hắn nên bèn đặt tên cho một ngọn núi trồng trà làm núi Chí Hòa, có thể nói là lưu danh thơm ngàn năm, Ta hỏi công tử có nguyện đến An Tây làm quan không, thì công tử nói còn phải được đồng ý thượng thư đã.”



Nói đến đây, Lý Khánh An bèn cười khẽ, Trương Quân không lộ thanh sắc gì hỏi: “Nếu như khuyên tử đến An Tây, thì liệu đại tướng quân có hoan nghênh không?”



“Ta đương nhiên hoan nghênh, đến An Tây rèn luyện vài năm, thường năm lực sẽ hơn hẳn những người CÙng tuổi ở Trung nguyên, sau này trở về sẽ tương lai vô bờ bến, Như trưởng tôn Bùi Du của Bùi Khoan, hắn đi An Tây được vài năm, sau đó đã có thể độc lập xuất sử sang Đại Thực, Byzantinum đại diện cho An Tây, Hắn mới chi hai mươi lăm tuổi mà giờ đã là Hồng Lư tự thiếu khanh, Nếu công tử của thượng thư đi An Tây, ta cũng sẽ cho hắn cơ hội rèn luyện, Đương bây giờ là lúc năm vạn di dân đến An Tây, ta đỉnh sẽ lập thêm mười lăm huyện, công tử của thượng thư có thể làm một huyện lệnh, dẫn dân chúng xây dựng huyện từ con số không, Sau khi rèn luyện vài năm trở về, ta nghĩ làm thái thú cũng dư sức.”



Trương Quân quay lại nhìn con trai mình, thấy hắn đang đứng trên cầu, mắt đầy khát khao nhìn mình, Xem ra Lý Khánh An đã làm hắn động lòng. Tên này lại hạ thủ với con trai mình chứ, quả nhiên là lợi hại!



“Đa tạ mỹ ý của đại tướng quân, việc này ta còn cần phải suy xét lại.”


— QUẢNG CÁO —