— QUẢNG CÁO —

Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình

Chương 94: Kẻ vô dụng đáng chết



Phòng tắm sang trọng, mù mịt hơi nước, mùi hương hoa hồng thoang thoảng, đáng lẽ ra phải là nơi thư giãn tận hưởng, đôi khi còn diễn ra những điều lãng mạn...

Kính Hàm thất kinh. Cảnh tượng trước mặt quá mức kinh hãi!

Gấu tay áo sơ mi của Nhiếp Phong sắn cao lên tới tận bắp tay, vậy mà vẫn bị ướt đẫm do nước bắn lên tung toé.

Cơ bắp gồng lên, từng đường cơ nổi vằn vện trên làn da tái nhợt vì tức giận vì sức lực dồn vào hai bàn tay là quá lớn.

Gương mặt lạnh lẽo nhưng ánh mắt điên loạn hoàn toàn mất kiểm soát. Đôi môi siết chặt lại, càng khắc nghiệt, càng chết chóc, càng đáng sợ, càng nguy hiểm.

Hơi nước bốc lên làm mờ khuôn mặt anh tuấn đang căng lên vì giận dữ, nước nóng làm bàn tay và cổ tay của hắn ửng đỏ, nhưng hắn nhất định không buông tay.

Những ngón tay như gọng kìm, tóm chặt cổ hai ả điều dưỡng như tóm cổ hai con gà nhãi nhép, dùng sức dìm đầu hai ả đó xuống bồn tắm đầy nước nóng.

Hai ả đàn bà điên cuồng dùng sức mà cùng quẫy, làm nước bắn tung toé, ướt hết chiếc áo sơ mi của Nhiếp Phong. Nhưng có dùng sức cỡ nào cũng không thể ngoi lên khỏi mặt nước, hay thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của Nhiếp Phong.

Khi cảm nhận được nhịp thở của hai ả ta bắt đầu dồn dập và yếu lả đi, Nhiếp Phong lại nghiến răng kéo giật cổ hai ả đó lên, để cho chúng hít chút không khí.

Tóc tai rũ rượi ướt đẫm nước, gương mặt đỏ bừng lên vì hơi nước nóng bỏng rát, hai mắt nhắm không nổi mà mở ra cũng không xong. Nghẹn ngào, húng hắng ho vì sặc nước, mồm miệng cứng đờ mấp máy không ra hơi:

_ Cứu...

Tùm!

Tiếng kêu cứu vừa buông ra khỏi môi, Nhiếp Phong đã một lần nữa ấn cổ hai ả đó xuống, làm nước sặc vào cổ họng. Bong bóng nổi đầy mặt nước lao xao, tiếng quẫy đạp rợn người. Nhiếp Phong nghiến chặt răng lại, dường như cũng không có ý định buông tay ra. Lần này có lẽ hắn thật sự sẽ giết hai ả đàn bà đó...

Nếu như không có sự xuất hiện của Kính Hàm, thực sự có lẽ, Nhiếp Phong sẽ giết hai ả đàn bà đó!

_ Nhiếp tiên sinh!

Kính Hàm lao vào và quỳ sập xuống cạnh Nhiếp Phong, bàn tay anh nắm chặt lấy cổ tay của Nhiếp Phong, điếng người vì sức mạnh đang gồng lên ở nơi hai bàn tay quá sức điên cuồng đó! Nếu như không dìm chết hai ả đàn bà đó, có lẽ Nhiếp Phong cũng sẽ bóp gẫy cổ hai người đó!

_ Nhiếp tiên sinh! Được rồi mà!

Kính Hàm nói một cách gấp gáp, giọng anh run run lên vì sức gồng, bàn tay anh cố gắng giữ cho bàn tay của Nhiếp Phong không ấn mạnh cổ hai ả đó thêm, hay nói cách khác, anh đang dùng hết sức mình để cứu mạng hai ả đàn bà đó.

_ Nhiếp tiên sinh! Tiếp tục nữa sẽ có án mạng đó! Dù sao ngài cũng là một luật sư!



Kính Hàm run giọng khuyên giải! Chết tiệt thật! Anh không tưởng tượng nổi Nhiếp Phong khi điên giận lên lại mạnh tới mức này! Cũng may là anh được huấn luyện dưới bàn tay của Tề Yến Thanh, nếu không thì hai ả kia chắc chắn đã chết rồi!

_ Hai con khốn này đã làm đau Lam nhi của tôi! Chúng có nghĩa vụ chăm sóc cho Lam nhi của tôi mà lại làm đau em ấy!

Nhiếp Phong trả lời Kính Hàm, chất giọng nghẹn lại vì cơn giận không thể kiềm chế. Đầu lông mày cương nghị của Kính Hàm cau chặt lại.

"Chắc chắn là như thế rồi! Nếu như không phải là chuyện liên quan đến Lam Nghi, làm sao ngài có thể điên loạn tới như vậy?"

_ Mặc dù tôi không biết hai người này đã làm gì, nhưng Nhiếp tiên sinh, tôi nghĩ Lam Nghi cũng không muốn ngài giết người! Nhất là vì em ấy mà giết người!

Một lời nói đánh trúng tâm lý. Bàn tay bóp chặt cổ của hai ả đàn bà đó lập tức buông lỏng ra.

Hai ả đàn bà đó lập tức ngoi ngóp lên khỏi mặt nước, theo bản năng bò lồm cồm về phía xa khỏi Nhiếp Phong bà bồn nước nóng, khuôn mặt đỏ lên vì bỏng, tóc tai ướt đẫm, mắt hoảng hốt và cổ vằn lên vết tay bóp, nhìn rất thảm thương.

Kính Hàm nén giận ném cho hai ả đàn bà đó một cái nhìn cảnh báo, bấy giờ mới phát hiện ra trên cơ thể của hai người đó chi chít vết lằn dọc ngang đỏ lựng, nhìn rất đáng sợ.

Hình ảnh chiếc thắt lưng nằm hiên ngang trên nền phòng tắm dội vào đầu óc Kính Hàm.

Chắc chắn rồi!

Cả Tề tiên sinh, Lôi tiên sinh hay Nhiếp tiên sinh...đều thích trút giận bằng thắt lưng da!

Kính Hàm vốn dĩ là người có một trái tim yếu mềm. Cho dù trước mặt có là kẻ thù, hay có là tội đồ thế nào, anh cũng rất dễ mủi lòng.

Điều làm anh không thể trở nên quyền lực như Tề Yến Thanh hay Lôi Triệt, nhưng lại là điều khiến anh "người" nhất trong bọn họ, và cũng khiến anh được bọn họ tôn trọng và cảm mến nhiều nhất, là người được Tề Yến Thanh, Lôi Triệt và nhất là Nhiếp Phong khao khát muốn có nhất!

_ Dẫn bọn họ ra đi!

Kính Hàm nói lớn với đám thuộc hạ đang đứng bên ngoài. Bàn tay anh giữ chặt Nhiếp Phong để hắn trở nên bình tĩnh, hay đúng hơn là bảo vệ hai ả điều dưỡng kia được...an toàn!

_ Tôi không muốn thấy mặt hai con khốn đó nữa! Ở bất kì nơi nào! Cậu hiểu chứ?

Nhiếp Phong gầm gừ với Kính Hàm, giống như một con hổ nguy hiểm!

Kính Hàm gật đầu, cung kính nhận lệnh.

_ Nhiêp tiên sinh xin yên tâm!



Nhiếp Phong nghiến chặt răng, nhắm chặt đôi mắt nhức nhối lại. Bàn tay của hắn siết thành quyền, mặc kệ chính tay hắn cũng đỏ lựng lên vì bỏng nước nóng.

_ Mang lũ khốn đó ra khỏi nhà tôi! Phiền cậu...Kính Hàm! Tôi phải lên xem Lam nhi của tôi!

_ Em ấy không sao, phải không ạ?

Kính Hàm lo lắng hỏi, và mặc dù cố giữ cho chất giọng của mình chuyên nghiệp không chút cảm xúc, nhưng sự quan tâm vẫn ngập ngừng khó che dấu được!

Kính Hàm biết Nhiếp Phong luôn nghi kị về tịn cảm của Lam Nghi dành cho anh. Vì thế anh luôn thận trọng khi tiếp xúc hay hỏi về Lam Nghi, sợ rằng đi quá giới hạn, Nhiếp Phong sẽ làm khó cô.

Nhiếp Phong quay lại, nhìn vào đôi mắt trầm ấm của Kính Hàm, mỉm một cái cười cứng cỏi.

_ Có tôi ở đây! Cô ấy sẽ không sao!

Ý tứ trong câu nói...đã quá mức rõ ràng!

Kính Hàm gật đầu, cung kính đứng lên và nhẹ giọng nói.

_ Bàn tay ngài đang bị bỏng, có cần tôi gọi bác sĩ không!

_ Tôi ổn! Chút nữa tôi sẽ gọi điện cho cậu!

_ Vâng!

Kính Hàm chuyên nghiệp trả lời và bước ra khỏi phòng tắm, cùng đám thuộc hạ lôi kéo hai kẻ xấu số kia ra khỏi biệt thự của Nhiếp Phong!

Tiếng đóng cửa vang lên, chỉ còn lại một mình, bấy giờ Nhiếp Phong mới ngồi thụp xuống, bàn tay không ngừng đánh vào người mình!

_ Vô dụng! Mày là một kẻ vô dụng! Em ấy bị làm đau ngay trước mặt mà may không nhận ra!

Vô dụng!

Một kẻ vô dụng!

Vô dụng như mày!

Thật không đáng sống...!
— QUẢNG CÁO —