— QUẢNG CÁO —

Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 268





Mộ Bắc Ngật nhếch miệng cười, anh bước đến chỗ Cố Tiểu Mạch, đưa tay véo nhẹ vào má cô, sau đó vứt lại một câu, “Ở đây nghỉ ngơi đi, tôi đi tắm.


Anh bước vào phòng tắm để Cố Tiểu Mạch một mình đứng yên tại chỗ, nhưng Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên nắm chặt tay, cắn chặt răng, cô không biết phải trả lời Mộ Bắc Ngật như thế nào.

Cửa sổ vẫn chưa đóng, gió lạnh thổi vào phòng khiến Cố Tiểu Mạch tỉnh táo hơn rất nhiều, cô dám đảm bảo rằng Mộ Bắc Ngật cố tình, biệt thự nhà họ Mộ to như thế, không thể nào chỉ có một phòng tắm, vừa nãy nhất định là anh giả vờ đáng thương!
Tâm trạng của Cố Tiểu Mạch từ từ bình tĩnh lại, cô bước đến giường, nắm chặt điện thoại rất lâu, bắt đầu nghĩ manh mối trong chuyện này.

Từ hành lang bệnh viện có vài người mặc đồ đen đi đến, người mặc đồ đen trên xe du lịch lại là người khác, rốt cuộc là ai phái bọn họ đến? Lúc ở trên đường, những người đó rất biết điều, không ra tay với Mộ Bắc Ngật.

Cố Tiểu Mạch ngồi ở mép giường, ánh mắt long lanh không có tâm trạng gì nhưng từ từ lạnh đi, lẽ nào những người đó biết Mộ Bắc Ngật, biết thân phận của anh nên mới e ngại không dám ra tay với anh.


Cố Tiểu Mạch từ từ nhìn về phía phòng tắm, tiếng nước chảy truyền đến, rõ ràng trong phòng rất ấm áp nhưng trái tim của Cố Tiểu Mạch lại như một tảng băng tuyết.

Cô hít một hơi thật sâu, đôi mắt ướt át, nhưng Cố Tiểu Mạch không khống chế được mà để nước mắt tuôn rơi, Cố Tiểu Mạch có phải nên công bằng với Mộ Bắc Ngật một chút?
Cho dù không thể đáp lại cũng cần công bằng một chút… Tay Cố Tiểu Mạch nắm chặt ga trải giường, nắm rất chặt, ngây người cho đến lúc Mộ Bắc Ngật đi ra.

Cố Tiểu Mạch vội vàng che giấu đi cảm xúc trên mặt mình, không để Mộ Bắc Ngật phát hiện ra cô có gì không đúng, Mộ Bắc Ngật chỉ quấn chiếc khăn tắm ở bên dưới, lộ ra khuôn ngực vạm vỡ.

Cố Tiểu Mạch nhìn đến ngẩn ngơ, anh đang đóng vai một người đàn ông đẹp trai quyến rũ trước mặt cô sao? Mặc dù cơ thể anh đẹp thật !
Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn qua, “Anh… anh làm gì thế?”
“Cố Tiểu Mạch, là cô nghĩ linh tinh, nói cho tôi biết, cô đang nghĩ gì, nếu cô có suy nghĩ đó tôi có thể giúp tôi hoàn thành.


Mộ Bắc Ngật hứng thú với phản ứng của Cố Tiểu Mạch, anh lên tiếng thả thính cô khiến con tim bé nhỏ của cô đập thình thịch, trước đây tại sao cô không phát hiện ra, khả năng tấn công của Mộ Bắc Ngật lại mạnh như thế!
Cố Tiểu Mạch cạn lời, nhưng vẫn không quay người nhìn anh, “Tôi không có suy nghĩ gì cả, anh mau mặc quần áo vào đi.


Mộ Bắc Ngật không trêu cô nữa, anh bước đến tủ quần áo, Mộ Bắc Ngật đứng quay người lại với anh nên chỉ nghe thấy tiếng sột soạt mặc quần áo của anh, Cố Tiểu Mạch nhắm chặt mắt, khuôn mặt nhỏ như một bàn tay trông cực kỳ sinh động.

Giọng nói trầm trầm của Mộ Bắc Ngật vang lên: “Xong rồi.



Cố Tiểu Mạch lúc này mới từ từ quay người lại, cô rất ít khi nhìn thấy Mộ Bắc Ngật mặc quần áo rỗng rãi thoải mái ở nhà, anh liếc nhìn, cửa sổ vẫn chưa đóng, ánh mắt có chút không vui!
Anh để gió lạnh thổi vào người thì thôi đi, sao Cố Tiểu Mạch lại làm thế chứ?
Anh không nghĩ ngợi gì đã đi đến đóng cửa lại, còn Cố Tiểu Mạch ngỡ ngàng vì hành động này của anh, đến lúc Cố Tiểu Mạch đóng cửa xong đi đến trước mặt cô, cô mới hoàn hồn.

Tim Cố Tiểu Mạch đập thình thịch, cơ thể lùi về sau một bước, tránh đi ánh mắt nóng rực của Mộ Bắc Ngật, nhưng Cố Tiểu Mạch không biết, hành động này của cô là đang ngại ngùng hay là muốn trốn chạy!
Suy nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu Cố Tiểu Mạch, nếu người làm tổn thương Nám Nám có liên quan đến Mộ Bắc Ngật, vậy cô phải lựa chọn như thế nào?
Nhưng đáng tiếc, Mộ Bắc Ngật không hề biết gì về suy nghĩ của Cố Tiểu Mạch, cô lùi bước thì anh tiến lên, ngồi luôn vào chỗ mà Cố Tiểu Mạch vừa ngồi.

Mộ Bắc Ngật tiếp tục lên tiếng, từng chút từng chút nói ra suy nghĩ từ rất lâu của anh, “Tối nay có sợ không, nếu sợ tôi có thể ở lại… với cô.


Rõ ràng là một câu nói rất bình thường nhưng từ miệng anh thốt ra, lại có chút… mờ ám.

Cố Tiểu Mạch vội vàng lên tiếng từ chối, “Không… không cần, một mình tôi có thể.



Đôi mắt không hề che giấu đi sự thất vọng, anh hỏi lại: “Thật sao? Sẽ không sợ?”
“Tôi không sao, cảm ơn anh tối nay đã cho tôi ở lại, tôi muốn… đi ngủ.


Anh càng lại gần thì mùi hương quyến rũ của đàn ông càng rõ ràng, mùi hương lan tỏa ra xung quanh Cố Tiểu Mạch, đuổi không đi!
Cố Tiểu Mạch nằm vào trong chăn của Mộ Bắc Ngật, lúc cô nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ thì Mộ Bắc Ngật thở dài một tiếng, “Được thôi, ngủ ngoan nhé, đừng sợ hãi, có chuyện gì thì giao cho tôi, biết chưa?”
Anh nghiêng người về phía trước, trong lúc Cố Tiểu Mạch sững sờ thì anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, Mộ Bắc Ngật như thế này, Cố Tiểu Mạch hết sức kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ tối nay anh lại… dịu dàng như thế.




— QUẢNG CÁO —