— QUẢNG CÁO —

Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 361: "Cao thủ?"



i: "Liễu Nhi đi ra từ đây đấy, em cảm thấy cô ấy cần áo lông không?"

Hứa Hạo Nhiên trợn tròn mắt: "Trước khác nay khác, anh nhìn xem, dù sao người ta cũng là con gái".

"Mà giờ cô ấy là người sống sờ sờ, nếu bị lạnh cóng thì sao?"

Lý Phong hơi nhún vai nói: "Giờ anh cũng chỉ có hai cái áo lông thôi, một cái cho chị em, một cái thì em tự xử đi".

Lúc Lý Phong nói những lời này thì cười xấu xa.

Rõ ràng là anh có rất nhiều áo lông.

Đừng nói là hai cái, hai trăm cái cũng có.

Bởi vì lúc Lý Phong lấy ra được cái áo lông trong không khí, Hứa Mộc Tình ngạc nhiên khi thấy bên trên áo vẫn cón mác.

Giống như Lý Phong lấy chiếc áo này từ ngay cửa hàng quần áo vậy.

Mà Hứa Mộc Tình cũng từng nhìn thấy cái mác này rồi.

Nhìn kĩ thì nó là tiếng anh, cách đóng gói và mác của nó hình như là hàng ngoại.

Hứa Mộc Tình mặc áo lông trên người, cô phát hiện chiếc áo này không chỉ ấm mà còn vừa như in, cứ như may theo số đo của cô vậy.

Hứa Hạo Nhiên bối rối một lúc sau đó cởi áo lông cho Lý Liễu Nhi mặc.

Sau đó cậu ta nắm tay cô ấy đi về phía trước.

"Anh rể, em hiểu rồi, anh đang muốn thử em chứ gì?"

"Anh từng nói chỉ khi chịu được lạnh và nóng thì mới có thể mạnh lên, coi như em với chị em đang tu luyện đi".

Lý Phong cười không nói, Hứa Hạo Nhiên đã nói ra thì anh không cần nhắc lại.

Hứa Mộc Tình nghe Hứa Hạo Nhiên nói thế, đang định cởi áo ra thì Lý Phong khẽ lắc đầu nói: "Em thì không cần".

"Cách tu luyện của em và Hạo Nhiên khác nhau".

"Mà càng đi sâu vào trong, cái áo lông này cũng chỉ giúp em thấy đỡ lạnh hơn chút thôi".

"Em sẽ nhanh chóng cảm nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt ngay thôi".

...

Khoảng nửa tiếng sau.

Đám người Lý Phong đã đi một đoạn dài.

Bọn họ vượt qua dự đoán của nhiều người.

Người ăn chân gà lúc nãy giờ chùi miệng đứng lên.

Sau lưng anh ta có bảy tám người mặc quần áo đen.

Những người này mang bao tay màu đen, cả người phóng ra khí tức lạnh lùng xa cách.

Còn đám người Trương Trường Quang ai ai cũng mặc bộ đồ màu trắng, mang găng tay màu trắng.

Hai nhóm người này vừa đứng lên lập tức đối đầu với nhau.

Nhất là Trương Trường Quang, anh ta cười khẩy nhìn người vừa ăn chân gà kia.

"Tôn Kế Tổ, mày định tranh người đẹp với tao đấy à?"

"Mày cũng không tự soi gương xem, người ta thèm để ý đến cái loại hàng như mày chắc?"

Trước mặt Tôn Thế Tổ, Trương Trường Quang không khách khí như vừa nãy.

Anh ta thể hiện rõ sự khinh bỉ của mình với Tôn Thế Tổ.

Mà hai người đứng chung một chỗ lại lộ rõ sự đối lập, châm chọc lẫn nhau.

Chương 857: Cậu đây liều chết với mày

Đột nhiên, Tôn Kế Tổ bật cười. So với Trương Trường Quang, anh ta rõ ràng là thô tục hơn.

"Trương Trường Quang, đồ khốn nạn! Mày cho rằng ai cũng xấu xa bẩn thỉu như mày sao?"

Giọng của Tôn Kế Tổ to đến nỗi mọi người xung quanh đều nghe thấy.

Trương Trường Quang sắc mặt đột nhiên trùng xuống: "Mày đang nói cái gì vậy? Mày dám vu khống tao trước mặt nhiều người như vậy, mày có tin giờ tao giết mày luôn không!"

"Ồ! Mày cho rằng cậu đây sẽ sợ mày à?"

"Hai chúng ta đánh nhau từ bé đến lớn, tao thua mày bao giờ chưa?"

"Mày có nhớ lần trước tao đánh mày giống đánh chó không".

Năm ngón tay đeo găng tay trắng của Trương Trường Quang siết chặt thành nắm đấm, cả người anh ta tỏa ra một luồng khí tức cực kỳ hung hãn và nguy hiểm.

"Tôn Kế Tổ, nếu mày còn dám nói thêm một câu nữa, tao đây sẽ liều chết với mày!"

Đối mặt với lời đe dọa của Trương Trường Quang, Tôn Kế Tổ lại rất ung dung, anh ta chả coi đối phương ra gì.

"Hừm, vẫn chỉ được cái nói mồm nhỉ".

"Tao còn tưởng rằng mày du học mấy năm, ngấm được ít văn hóa Tây thì khi về nước sẽ có gì đó gọi là thay đổi chứ".

"Nhưng mà vẫn chỉ mang cái tính đó nhỉ, nhìn thấy phụ nữ cái là đứng không nổi luôn".

"Ai xinh đẹp một chút là đã muốn lao vào xé quần lột áo người ta ra".

"Tao nói chứ, trong đầu mày đều là cứt chó sao? Mày không thể bình thường một chút sao?"

"Lúc nãy mày nói tao tự biết lượng sức mình đi à, thế sao mày không tự nhìn hàng của mày đi?"

"Mày thật sự cho rằng sau khi xông vào anh hùng cứu mỹ nhân, thì người ta sẽ ôm lấy mày sao?"

"Nằm mơ đi, tao nói cho mày biết, bây giờ mày đang tự rước nhục đấy!"

Lúc này, lông mày của Trương Trường Quang đã cau chặt lại, anh ta nhìn chằm chằm vào Tôn Kế Tổ và nói: "Ý của mày là gì?"

Tôn Kế Tổ khịt mũi và nói: "Đồ ngốc! Mày dán chặt cái mắt chó của mày vào hai mỹ nhân đó".

"Chả nhẽ mày không phát hiện ra sao? Có một vị cao thủ đứng bên cạnh mỹ nhân vừa nói chuyện với mày đấy?"

"Cao thủ?"

Trương Trường Quang suy nghĩ kỹ lại, nhóm Hứa Mộc Tình t





— QUẢNG CÁO —